Bố mẹ tôi lấy nhau được 23 năm, sau một cái chớp mắt (mùng một gặp lần đầu, mùng 10 dặm ngõ, 14 hỏi trầu, 24 cưới) vì nhà ngoại tôi đông chị em gái, ông bà sợ mẹ ế. Thế rồi những ngày hạnh phúc chẳng thấy đâu, cả cuộc đời mẹ sống trong buồn tủi về vật chất lẫn tinh thần. Thật sự nhìn những lúc mẹ khóc, những lần bố đánh mẹ, đập phá đồ đạc, tôi thương mẹ lắm.
Năm 2007 bố mẹ chuẩn bị ly hôn nhưng rồi vì thương chúng tôi nên mẹ lại cố gắng chịu đựng. Những chuỗi ngày khủng khiếp lại cứ thế tiếp diễn. Bố tôi thực ra cũng vui tính, tâm lý, chiều vợ con nhưng vì nghiện rượu nên mỗi lần say bố lại như một con thú dữ. Tần suất say của bố trong một năm chẳng thể đếm nổi, mẹ bị đánh rất nhiều, cả tôi cũng bị.
Nói ra chắc mọi người sẽ bảo tôi là đứa con bất hiếu, năm tôi chuẩn bị thi đại học, bố say và đánh mẹ, tôi can ngăn nên bị bố đánh. Vừa nói bố vừa túm tóc và tát tôi liên tiếp, tai tôi ù đi, cứ ngồi im cho đánh. Bố vừa đánh vừa nói: "Mày không tránh ra tao đánh chết". Tôi đã buông một câu nói làm bản thân hối hận cả đời: "Người đáng phải chết trong nhà này là bố đấy". Dù rất say nhưng bố nghe xong khựng người đứng im, sau đó lại lấy rượu ra uống rất nhiều.
Không lâu sau, bố bị chuẩn đoán ung thư gan giai đoạn hai. Dù hận nhưng mẹ và tôi vẫn rất thương bố. Mẹ chạy chữa cho bố hết thuốc tây rồi thuốc nam, hết viện nọ rồi viện kia. Đến khi biết ở giai đoạn hai rồi bố nhất định không chịu đi viện hay uống thuốc gì nữa. Những cơn đau vật vã kèm những loại thuốc giảm đau rẻ tiền vì bố không chịu dùng morphin vì sợ sẽ nghiện như bác gần nhà, không có tiền mua.
Có lẽ vì ông trời còn thương bố (ngoài những lúc say bố rất chịu khó làm ăn, hiền lành) nên đã cho bố được ra đi nhẹ nhàng sau bữa ăn sáng. Nghe tin bố bị cảm tôi ngã khuỵu, không thở được, cứ nghĩ do câu nói ác độc của mình mà bố mới mất. Tôi thấy hận bản thân, bố mất dù rất buồn nhưng tôi lại nghĩ dù sao đó là cách giải thoát cho cả bố và mẹ. Bố không bị cơn đau hành hạ và mẹ cũng không bị những cơn say và cơn đau của bố làm khổ.
Mẹ mới ngoài 40, cả đời vất vả nên trong thâm tâm tôi luôn nghĩ nếu mẹ muốn đi bước nữa tôi sẽ ủng hộ. Cả đời mẹ đâu có biết đến cái gọi là tình yêu hay hạnh phúc thực sự, tôi luôn nghĩ như vậy và cũng thẳng thắn nói với mẹ. Bố mất ba năm rồi mẹ vẫn vậy, một mình lủi thủi làm ăn, lo toan cuộc sống.
Một lần tôi thấy mẹ nói chuyện với ai đó và cười, nụ cười dịu dàng với ánh mắt tràn đầy niềm vui. Tôi lén xem điện thoại mẹ và lấy số mình gọi lại, là một người đàn ông. Không hiểu sao tôi thấy khó chịu kinh khủng, bực tức với mẹ. Tôi luôn nghĩ sẽ cho mẹ đi bước nữa mà giờ khi có người quan tâm mẹ thì bản thân lại không chấp nhận được. Tôi thấy mâu thuẫn với chính mình.
Về đến nhà, nhìn thấy mẹ nói chuyện điện thoại hay có chuông tin nhắn của mẹ là tôi thấy người sôi lên. Chính điều này mà tình cảm giữa mẹ con tôi rạn nứt. Sau đó mẹ biết ý nên không nói chuyện với bác đấy nữa. Tôi lại thấy mẹ của những ngày xưa: thui thủi, ít cười ít nói; chạnh lòng thấy thương mẹ. Tôi nhắc lại chuyện sẽ cho mẹ tái giá nếu muốn, lấy điện thoại của mẹ giả vờ là mẹ nhắn tin cho bác kia.
Sau đó những ngày về nhà của tôi ít dần đi vì nhìn thấy như vậy tôi khó chịu. Tại sao như thế thì tôi cũng không thể hiểu nổi mình nữa. Tôi thực sự muốn nhìn thấy mẹ hạnh phúc nhưng sao lòng cứ trào lên cảm giác khó tả như vậy? Các bạn hãy giúp tôi với. Chân thành cảm ơn.
Hồng