Tôi là nữ, 27 tuổi, làm công việc tự do, chủ yếu dạy tiếng Anh cho các trung tâm Anh ngữ. Trong đợt dịch này tôi có thời gian tách mình ra khỏi xã hội và tự nhìn lại bản thân. Tôi trách sao cuộc đời lại khốn khổ như vậy, cha mẹ sinh tôi ra nhưng chỉ cho vật chất mà không dạy dỗ đàng hoàng. Từ nhỏ tôi đã có biểu hiện là đứa trẻ ngỗ nghịch, thích gì làm nấy, không nghĩ đến cảm nhận của người khác, hay buông lời xúc phạm mọi người xung quanh. Lúc trước tôi không để ý, nghĩ những lời nói đó là bình thường, là biểu hiện của một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, chỉ có ăn ngủ và học hành chứ không cần làm bất cứ việc gì. Ba mẹ có điều kiện thuê người giúp việc, chưa bao giờ họ ngồi tâm sự hay để ý xem tôi có những chuyện vui buồn gì khi đi học, tất cả đều giao phó cho thầy cô.
Vì thiếu sự thấu cảm người khác mà tôi trở thành đứa bị ghét, luôn bị mọi người tẩy chay do tính vô lối, vô kỷ luật. Tôi hay trêu ghẹo mọi người xung quanh để được chú ý, thật ra là do bản thân thiếu thốn tình cảm từ chính gia đình mình. Việc này tiếp diễn cho đến những năm đại học. Ba mẹ chưa từng định hướng nghề nghiệp hay chỗ học cho tôi, tất cả do tôi tự mày mò. Lúc đầu những người bạn thấy tôi xinh xắn nên có chút cảm tình, càng về sau tôi càng lộ bản tính ích kỷ và hách dịch, bất cần do nếp sống được hình thành từ thuở nhỏ.
Tôi bị mọi người xa lánh, hiện tại rất ít bạn, chủ yếu là những đứa bạn cấp hai. Sau tôi còn ba đứa em, một đứa đã nghỉ học từ năm lớp 12 và dọn ra sống riêng với các bạn. Một đứa học hành bê bết và luôn giấu mình trong phòng chơi điện tử, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, 22 tuổi rồi vẫn chưa biết chạy xe máy dù là con trai. Đứa em gái út tám tuổi, tôi dạy em cái gì đúng cái gì sai, nhiều chuyện người lớn cũng làm sai và nếu có chuyện gì xảy ra hãy tâm sự với thầy cô. Tôi không muốn em út lại giống ba chị em tôi, bị khiếm khuyết tâm hồn, sống lầm lũi giữa chợ đời hối hả do căn bệnh sợ xã hội.
Giờ tôi rất bế tắc, bị mọi người xa lánh và nói xấu. Tôi biết những chuyện mình đã gây ra không thể nào làm lại được dù đã cố gắng thay đổi. Tôi không thoát khỏi định kiến xã hội và chẳng thể chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra. Chẳng ai cần đến tôi do ba mẹ luôn áp đặt những suy nghĩ tiêu cực lên tôi, luôn cho rằng tôi ngốc nghếch và không thể tự mình làm bất cứ việc gì. Tôi tự ti, luôn mặc cảm, sợ lãnh trách nhiệm trước mọi thứ. Tôi phải làm sao mới phải đây?
Trâm
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc