Tôi phải đi lại đại học nên 25 tuổi mới ra trường, đi làm được hơn 2 năm. Anh kém tôi một tuổi. Mọi chuyện bắt đầu khi anh mở tiệm nhỏ để buôn bán thay vì đi làm văn phòng. Tôi thấy vui vì anh biết cố gắng làm ăn, mong anh có thể thành công rồi cuối năm sẽ cưới vì tôi đã 27 tuổi rồi. Trong thời gian anh buôn bán, tôi chạy qua chạy lại, ban ngày đi làm, tôi và cuối tuần qua phụ giúp, vì thương nên tôi không muốn anh phải xoay xở một mình.
Người tính không bằng trời tính, dịch Covid-19 diễn ra, cửa tiệm nghỉ suốt 6 tháng, anh không có kế hoạch cụ thể nên buôn bán thất bại, phải dẹp tiệm, chờ sang nhượng được quán sẽ có vốn buôn bán online chứ không muốn đi làm nữa.
Anh sang nhượng quán và tìm phòng khác để ở. Trong lúc đi tìm phòng, anh bảo 2-3 tháng nữa sẽ nói ba mẹ lên nhà tôi nói chuyện người lớn rồi cưới. Tôi bảo từ từ hãy cưới, giờ công việc anh chưa ổn định, cưới về rồi lấy gì sống. Anh bảo từ giờ đến mấy tháng nữa buôn bán sẽ có thu nhập thôi, cưới xong sẽ có vốn làm ăn nữa. Tôi không đồng ý, không muốn vì cơm áo gạo tiền mà sau này vợ chồng không hạnh phúc. Tôi muốn anh có thu nhập đủ lo cho bản thân rồi sẽ cưới, không cần anh phải lo cho tôi. Giờ tiền đóng trọ anh còn phải mượn tôi, cưới về mình tôi lo sao nổi. Tôi còn lo cho gia đình mình nữa. Anh giận, nói tôi thực dụng, lúc bắt đầu buôn bán thì hối cưới, tới khi thất bại thì chê anh không có tiền. Anh bảo tôi suốt ngày chỉ biết nhắc đến tiền, coi tiền là tất cả.
Nói thêm là từ hồi quen nhau tới giờ anh không có gì, cũng chẳng lo được cho tôi, tôi vẫn luôn bên cạnh động viên anh. Tới khi buôn bán cũng là tôi xoay vốn cho anh làm, lúc buôn bán thất bại tôi cũng đề nghị cắm sổ đỏ miếng đất vừa tự mua được để anh có vốn buôn bán, vậy mà tôi lại bị cho là người thực dụng. Tôi vừa đi làm, vừa buôn bán thêm, thu nhập 16 đến 20 triệu mỗi tháng, vừa mua được miếng đất ở quê, tiền hàng tồn cũng còn tầm 100 triệu, chưa kể tôi còn đầu tư ngoài tháng kiếm hơn 6 triệu nữa. Tôi đủ sức lo cho bản thân mà không cần nhờ vả ai cả.
Gia đình tôi trước kia kinh doanh bị vỡ nợ, tôi luôn ý thức bản thân phải cố gắng, rồi phụ giúp ba mẹ trả nợ và lo cho ba mẹ sau này, đó là lý do lúc nào tôi cũng cố gắng kiếm tiền. Đối với tôi, tiền quan trọng thật nhưng không phải là tất cả. Còn bạn trai tôi gia đình có điều kiện, không có gánh nặng, cũng được ba mẹ lo lắng mọi thứ từ xe đến điện thoại nên có lẽ anh chưa từng hiểu, cũng không muốn hiểu tôi đã phải cố gắng như thế nào. Tôi thật sự rất buồn, chẳng hiểu bản thân đã sai chỗ nào. Mặc dù đã cố gắng vì hai đứa nhiều đến vậy nhưng tôi vẫn không được anh trân trọng và thấu hiểu, lại còn bị mang tiếng thực dụng. Có lẽ tôi hy vọng quá nhiều về bạn trai mình chăng? Anh mới 26 tuổi, đang trong thời gian tìm hướng đi cho mình, tôi lại muốn anh phải ổn định mới cưới. Tôi thấy mệt mỏi quá.
Hường
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc