Tôi 30 tuổi, cuộc đời còn dài nhưng mọi chuyện đến với tôi quá mức chịu đựng, từ công việc, sức khỏe, gia đình, vợ con. Tôi là con út trong gia đình có 4 anh chị em, nhà có truyền thống buôn bán xưa giờ nên có của ăn của để, tôi là con út nên không phải gánh vác gì, mọi chuyện có các anh chị lo.
Thời trai trẻ bồng bột chắc ai cũng phạm phải sai lầm, tôi cũng vậy, sai lầm của tôi là quá lụy tình, đặt niềm tin vào người mình yêu để rồi mất tất cả, đó cũng là mối tình đầu của tôi. Quen nhau 4 năm, đang tính cả chuyện cưới xin, đùng cái em nói bên tôi không có cảm giác. Tôi mất ăn mất ngủ, từ đó mắc bệnh rối loạn thần kinh, tim luôn đau. Sau này tôi mới biết em xa tôi để quay lại với tình cũ, rốt cục họ cũng đường ai nấy đi, em lại tìm tới tôi. Tôi chấp nhận quay lại nhưng vết thương còn đó, làm sao quên được. Mọi chuyện ngày càng căng thẳng nên tôi buông tay, lao vào ăn chơi, rượu chè. Thời gian sau cả nhà muốn tôi lấy vợ, nếu không quen ai thì mẹ sẽ đứng ra cưới cho tôi.
Tôi cũng chán chuyện trai gái nên quơ đại một cô, từ lúc gặp đến lúc cưới chắc một năm. Nhà vợ không khá giả mấy nên mẹ tôi cũng không trọng lắm. Tôi thì khác, yêu thương ai rồi là bất chấp tất cả, huống hồ người đó lại là vợ mình. Vợ tôi về làm dâu được 4 tháng thì mang thai, tôi hạnh phúc lắm, nhưng trong 4 tháng đó vợ tôi ăn cơm với nước mắt. Mẹ chồng nàng dâu, chuyện muôn thuở, gặp thêm chị chồng nữa, tôi đứng giữa hai bên không biết làm gì, chỉ biết vuốt ve cho qua chuyện. Mẹ tôi không khó nhưng về làm dâu phải có phép tắc, vợ tôi không làm được, lại nghén nữa nên tinh thần bất an.
Chuyện gì tới cũng tới, gần Tết, vợ đau lưng quá, chúng tôi đi Sài Gòn khám. Lúc đi, tôi có nói với ba nhưng chưa kịp nói với mẹ vì đi lúc khuya mà, không biết tới sáng mẹ biết gì chưa mà chạy qua nhà bố mẹ vợ tôi làm lớn chuyện, đòi trả vợ tôi về nhà, nói bố mẹ vợ tôi không biết dạy con. Nghe tin đó, vợ tôi sống dở chết dở, đòi bỏ thai. Tôi phải năn nỉ thêm bố mẹ vợ khuyên nữa mới giữ được đứa con tới giờ. Vợ chồng tôi quyết định dọn ra ngoài sống từ ngày đó, tôi giận ba mẹ lắm nhưng vẫn phụ kinh doanh vì buông ra cũng không biết làm gì. Tới ngày vợ sinh, nhà tôi có ra thăm cháu nhưng vợ coi con như kẻ thù, đòi giao con từ mặt. Tôi chỉ biết rơi nước mắt và im lặng, con tôi được cái giống mẹ nên lâu ngày cũng có tình cảm mẹ con, tôi vẫn phụ gia đình kinh doanh, lo cho mẹ con cô ấy.
Nhưng ông trời dường như muốn trêu đùa, đang yên đang lành tôi tự nhiên đổ bệnh về xương, chân đi lại rất khó khăn, từ lao động chính tôi trở thành kẻ ăn hại, tiền bạc dành dụm được bao nhiêu lo trị bệnh hết. Nhà cũng lo cho tôi nhưng không quan tâm vợ con tôi, nghĩ lại thấy buồn. Rồi bệnh tình thuyên giảm nhưng tôi không còn lao động nặng được nữa, vợ đi làm chỉ đủ mua sữa cho con, thật sự bế tắc. Ba mẹ kêu vợ chồng dọn về nhà ở để tiện trị bệnh cho tôi nhưng vợ tôi nhất định không về (nhà chúng tôi vẫn đi thuê).
Tôi bệnh nhưng vẫn ráng lo cho vợ con tươm tất, nợ cũng từ đó mà ra. Vì thương vợ con nên nhiều lúc tôi to tiếng với người nhà mình. Tôi đau không ai biết, vợ chỉ biết lo cho con, kinh tế một mình tôi xoay xở. Áp lực tiền bạc nên tôi vay người quen ít vốn để kinh doanh riêng và thua lỗ, mang thêm nợ. Tôi bế tắc, tuyệt vọng, con càng ngày càng lớn, nhà cửa không ra gì, ba mẹ ruột không lên tiếng gì cả. Ba mẹ đã giao hết việc kinh doanh cho anh tôi quản lý, tôi phụ được gì thì phụ, không thì thôi. Tôi buồn, khóc cho số phận mình nghiệt ngã quá.
Mọi chuyện tưởng như lắng xuống thì ông anh tôi lại gây chuyện với bên vợ tôi. Hôm Tết, tôi chưa kịp về thăm nhà vì kẹt bạn bè, anh trai gọi tôi không được nên qua nhà vợ tôi kiếm. Anh và vợ tôi lời qua tiếng lại, có điều trong chuyện này anh tôi sai hoàn toàn. Tôi thuê nhà ở ngoài vất vả 3,4 năm mà anh chưa một lần lại nhà thuê kiếm tôi, giờ cần tìm lại qua nhà vợ tôi làm gì. Tôi biết chuyện chạy về nhà liền, bao nhiêu dồn nén bộc phát ra hết, thật sự tôi không giữ được bình tĩnh. Sau chuyện đó tôi xin lỗi nhà vợ nhưng chắc cũng mất hết tình cảm gia đình rồi. Vợ tôi từ đó thay đổi, lên mạng xã hội chửi nhà tôi rồi một mực đòi ly hôn.
Xưa giờ tôi chưa làm gì có lỗi với vợ, bố mẹ vợ cũng thương tôi. Tôi chấp nhận rời bỏ gia đình để được bên vợ con, giờ khi khó khăn nhất, cần một người bên cạnh thì vợ lại bỏ tôi mà đi. Thật sự tôi rất cần vợ con bên cạnh để có động lực, quyết tâm mà làm ăn trả nợ, nhưng tôi biết làm sao đây. Giờ bệnh tật, vợ con đòi chia tay, ba mẹ không ủng hộ, nợ nần, tất cả tôi phải gánh lấy. Không đêm nào tôi ngủ được, suy nhược hoàn toàn. Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Thành
Gọi điện cho biên tập viên theo số 09 6658 1270, để đăng tải chia sẻ của bạn trên Tâm sự.