Những giọt nước mắt của mẹ, lời đay nghiến ba mẹ dành cho nhau làm tôi sợ hãi, lâu dần thành chai sạn. Đôi lúc nhớ chuyện cũ, thấy như vết thương lâu ngày giờ lại rỉ máu. Suốt những năm tháng sống cùng ba mẹ, tôi chỉ mong họ chia tay để mình có giấc ngủ ngon, không giật mình giữa đêm khi ba say xỉn về quậy phá. Mẹ luôn nói với chúng tôi: "Mẹ vì con cái nên phải chịu vậy, để các con có một gia đình trọn vẹn". Tôi cảm thấy mệt mỏi, bất lực.
Bao năm nay tôi đi học và ở lại thành phố làm; khi nào nhớ nhà thì về thăm mẹ rồi lại đi. Mỗi khi về nhà, những ký ức kinh hoàng làm tôi sợ hãi, tôi lại vội vã đi. Ba vẫn vậy, luôn say xỉn, quậy phá, chỉ khác mật độ giảm hơn xưa vì sức khỏe. Anh chị tôi đều đi làm xa, ai cũng trốn chạy khỏi mái ấm mà người ta hay gọi là nhà, không mong muốn được trở về nơi mình sinh ra. Chúng tôi muốn đón mẹ lên ở cùng, mong mẹ chia tay ba nhưng mẹ sợ hàng xóm dị nghị rằng già rồi, con cái lớn rồi còn bỏ chồng. Tôi cảm thấy bi quan vào cái gọi là tình nghĩa, tình cảm vợ chồng; cảm thấy đau lòng và bế tắc lắm.
Duyên
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc