Các tình tiết trong bài viết rất giống hoàn cảnh gia đình tôi. Vợ chồng tôi quen nhau từ hồi đại học, đến nay gần 40 tuổi, có hai bé gái trai đang học tiểu học, sinh sống ở ngoại thành Sài Gòn. Vợ chồng tôi cơ bản hợp tính nhau, sống dung hòa và cùng phấn đấu vì gia đình nhỏ. Điều duy nhất tôi lăn tăn và cũng khiến vợ chồng tranh luận là gia đình vợ. Bà ngoại 55 tuổi, ông ngoại 60 tuổi và cậu em vợ mới ra trường đang sống cùng chúng tôi, trong ngôi nhà trước đây của ông bà. Ngoài ra ông bà còn có cậu con trai giữa, ở riêng tại một tỉnh lân cận, không phụ giúp được gì ông bà.
Cách đây gần 10 năm, ông làm môi giới nhà đất bị thua lỗ và vướng nợ nần, phải rao bán căn nhà. Nợ này một phần do nhận tiền của người khác để lo giấy tờ bên chính quyền, rồi họ bị bắt trong một vụ án đất đai nên không đòi lại được; một phần sau thất bại, ông trượt dài vào lô đề, rượu chè, không chịu đi làm nên lại đi vay nóng, lãi mẹ đẻ lãi con. Trong dự định của tôi sẽ mua căn nhà khác từ tiền dành dụm và vay ngân hàng để vợ chồng sống riêng. Nhưng trong tình cảnh khó khăn đó, chúng tôi không nỡ để gia đình bên vợ "tan đàn sẻ nghé". Gia đình bên nội từng cảnh báo tôi rằng việc sống chung này sẽ khá phức tạp, dễ đụng chạm.
>> Vợ chỉ chăm chăm lo cho nhà đẻ
Trong giai đoạn khủng hoảng của gia đình vợ, chúng tôi vừa phải lo trả nợ vay ngân hàng, vừa phải lo cho cậu út ăn học đại học, lo sinh hoạt phí của gia đình gồm bảy người. Ngược lại ông ở không, trượt dài trong bia rượu và lô đề, từng bỏ nhà đi vì bị chủ nợ đòi. Chưa kể, mỗi lần ông có men là bắt đầu lè nhè, kiếm chuyện để gây gổ với bà ngoại, thậm chí chửi tục trước mặt các bé. Để giữ tiếng cho gia đình vợ, ông bà đề nghị vợ chồng tôi giữ kín việc sang nhượng. Hàng xóm và bà con bên vợ vẫn nghĩ tôi đang ở rể. Việc ở chung này cũng không thoải mái, tôi ngại dẫn bạn bè hay người thân về chơi.
Vợ là người phụ nữ chịu khó, tự lập và hiếu thảo. Đóng vai trò là một người bạn, người chồng và người từng trải, tôi thường góp ý và định hướng công việc để em phát triển hơn (hiện em là quản lý của một đơn vị). Việc chi tiêu trong gia đình, trước đây em theo nếp sinh hoạt của ông bà ngoại nên chi tiêu rất không hợp lý, có bao nhiêu xài bấy nhiêu, không có kế hoạch cho tiết kiệm và đầu tư. Thu nhập mỗi tháng của vợ thường tôi chỉ bằng nửa hoặc 1/3 so với tôi, nhưng cũng là một điểm tựa những lúc công việc không thuận lợi. Tôi hiện phụ trách kinh doanh cho hai đơn vị, khá bận và chịu áp lực lớn, bù lại thu nhập tốt.
Sau nhiều năm phấn đấu, có bà ngoại lo cơm nước và chăm sóc cho hai bé, chúng tôi cũng trả xong nợ, có tích lũy để đầu tư thêm bên ngoài. Cậu út đã đi làm. Ông cũng thay đổi suy nghĩ, chịu đi làm bảo vệ, tuy nhiên các thói quen nghiện bia rượu và thuốc lá vẫn không thay đổi, sức khỏe của ông suy giảm. Tôi thường tâm sự với vợ để góp ý cùng ông, một là một, hai là hai, muốn mọi người tốt lên nên nhiều lúc góp ý thẳng, không được lòng ông bà. Sau này tôi chỉ góp ý ông bà thông qua vợ. Có thể vợ đứng giữa chồng và cha mẹ nên cũng buồn lòng vì hai bên nhiều mâu thuẫn.
Thời gian tới chúng tôi có kế hoạch để ông bà ở riêng để tránh xung khắc. Chúng tôi đã mua mảnh đất ở tỉnh, sẽ chuyển vào nội thành sinh sống cho tiện đường đi làm cũng như cho con cái có điều kiện học hành.
Hưng
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc