Tôi là con út trong một gia đình hòa thuận, tương đối đủ đầy về cả vật chất lẫn tinh thần. Tôi sống vô tư và hầu như không cần lo nghĩ về cơm áo gạo tiền đến lúc tốt nghiệp đại học. Cha mẹ tôi đều là cán bộ trong cơ quan nhà nước cấp địa phương. Hai người ảnh hưởng đến tính cách lẫn dự định tương lai của tôi theo nhiều cách, trong đó có vài cách tôi không muốn chút nào. Hai điều cha nhắc tôi từ nhỏ đến lớn là: con gái học cao quá khó lấy chồng; sau này lập gia đình, con phải an phận thôi chứ không bay nhảy mãi được. Còn những câu điển hình của mẹ tôi là: "Sao con không được điểm 10 hoặc giải nhất", "Con cao vậy mà ném bóng không vào rổ hả"? Mẹ kiểu không bao giờ hài lòng dù tôi có đạt thành tích tốt đến mức nào hoặc ngay từ đầu mẹ đã chẳng kỳ vọng gì ở tôi. Dù thế, cha mẹ đã trang bị cho tôi đầy đủ kiến thức lẫn kỹ năng để sinh tồn giữa xã hội cạnh tranh.
Đôi khi cha mẹ cũng nói lời ngọt ngào, động viên tôi hãy vui vẻ, đừng áp lực, nên tôi lại cảm thấy ngang trái khi bản thân thường có một cảm giác khó chịu chẹn ngang cổ họng. Đây là những lời tôi được nghe từ nhỏ đến lớn: "Mọi thứ ba mẹ cho con, chỉ là để con có một nghề đủ nuôi thân, để con đi làm vài năm thì làm quen ai đó rồi kết hôn, có em bé và bắt đầu guồng quay gia đình, nhà cửa, con cái, nội ngoại như những người chị khác. Còn việc to tát hơn để đàn ông gánh. Cha mẹ mong con dĩ hòa vi quý ở nơi làm việc, gặp điều bất bình thì ráng ngó lơ, miễn sao giữ được công việc. Tất cả vì bản thân con thôi". Tôi thường băn khoăn tự hỏi, thực chất, cha và mẹ không tin con gái mình làm được nhiều hơn những điều mà mọi người xung quanh vẫn làm, đúng không? Tôi biết cha mẹ chỉ muốn điều tốt cho con mình.
Mỗi lần tôi tâm sự với cha mẹ về bức xúc với cấp trên hay bất mãn trong công việc, tất cả nhận lại thường là hai câu nói: "Ráng nhịn đi con" hay "Ở đâu cũng vậy thôi". Tại sao phụ nữ không thể tạo dựng và phát triển sự nghiệp của riêng mình khi họ có hoài bão và năng lực, lại trút gánh nặng đó lên vai người chồng? Với tôi, việc chăm sóc gia đình, nuôi dạy con cái cũng không nên bị xem nhẹ hơn những việc "to tát" kia chút nào. Tôi không giống cha mẹ, muốn tin rằng mình sẽ cân bằng được tất cả.
Tôi ước gì mình có thể làm bạn và yêu thương cha mẹ đúng nghĩa, chứ không phải vì trách nhiệm ràng buộc giữa đấng sinh thành và con cái. Tôi không thích suy nghĩ mình là bản sao của cha mẹ. Tôi không thích những đường nét giống mẹ trên khuôn mặt mình. Tôi không thích tính cách nóng nảy, bốc đồng di truyền từ cha. Tôi không thích việc bị cha mẹ phớt lờ cảm xúc. Tôi không nhớ lần cuối cùng mình hoàn toàn thả lỏng và thoải mái khi trò chuyện cùng cha mẹ là khi nào, dù bản thân yêu cha mẹ mình rất nhiều. Không thể mở lòng với người mình yêu thương, thật khổ sở!
Hồng Hoa