Tôi nhiều lần cố gắng, tạo nỗ lực giúp cậu ấy có thể hòa đồng hơn nhưng có vẻ không có tác dụng. Có một dạo, sức học của cậu bé giảm hẳn. Tôi phải giữ lại sau giờ để kèm cặp, bồi dưỡng thêm cho theo kịp các bạn khác. Tôi và cậu bé có dịp chia sẻ và thân thiết nhiều hơn trước. Bé mở lòng và tin tưởng tôi nhiều hơn, nói tôi như người anh trai và quý tôi. Tôi cũng rất quý bé, chúng tôi thân thiết tới mức nhiều lúc chỉ có hứng lên lớp vì bé thôi. Bé rất thích học với tôi và nhiều lúc muốn tôi về nhà dạy. Tôi nghe thì chỉ vui vậy thôi chứ chưa bao giờ suy nghĩ đến việc đấy.
Rồi dịch bệnh khiến nhiều cơ sở giáo dục nghỉ học, trong đó có trung tâm của tôi. Vì nhiều lý do tôi không được phụ trách lớp cậu bé đó nữa. Rồi tôi có hỏi thăm thì được biết bé không tham gia lớp online này. Tôi thật sự hụt hẫng vì nếu thế sẽ không còn được dạy bé sau khi mọi người đi học trở lại. Trong lúc hụt hẫng đấy, tôi chợt nhớ lại đề nghị hồi trước của bé rằng muốn tôi về nhà kèm riêng. Tôi đánh liều liên hệ với phụ huynh của bé, dưới danh nghĩa là động viên cho bé quay trở lại lớp online chứ chưa dám xin dạy kèm.
Kết quả hoàn toàn khác với mong muốn của tôi. Ngoài việc được biết lý do cậu bé không học online, tôi cũng biết phụ huynh bé không mặn mà gì với việc học tiếng Anh, cũng không có thiện chí mời tôi về dạy. Tôi muốn dạy bé, muốn được gắn bó nhiều hơn với bé nhưng trước một phụ huynh khó tính (theo kinh nghiệm làm nghề của tôi), điều này thật sự quá khó. Tôi có suy nghĩ gì về cậu bé ấy? Tại sao tôi lại không muốn mất cậu? Tôi chắc chắn mình không có tình cảm gì hơn tình thầy trò. Hơn nữa, tôi từng nghĩ có thể do mình chưa bao giờ có em trai nên cho rằng đây chỉ là tình anh em thôi. Tôi thực sự rối quá.
Quân
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.