Mùa thu năm 1980, chuyên gia thiết kế Pete Dye trình làng sân TPC Sawgrass. Sân đấu là niềm tự hào trong sự nghiệp lẫy lừng của Dye, là địa điểm mà ông tin rằng các golfer sẽ yêu thích, đặc biệt với thử thách mang tên “Hòn đảo xanh” – hố số 17.
Đó là hố ngắn nhất ở TPC Sawgrass, với chiều dài chỉ 125 mét (137 yard). Việc tạo ra nó, trên thực tế, nằm ngoài dự định của Pete Dye. Ông ban đầu chỉ định thiết kế một hố par 3 đơn giản, với hồ nước ở phía trước và green rộng phía sau.
Nhưng việc cần đào cát để thoát nước cho các phần còn lại của sân golf khiến hố 17 đột nhiên trồi lên như một cái bát. Dye phải tính toán lại về hố đấu mà ông từng nghĩ nó chỉ đơn giản là nơi để các golfer kiếm birdie.
Thời điểm đó, vợ ông, bà Alice – một cựu vô địch golf nghiệp dư Mỹ và cũng là chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực thiết kế sân golf – nảy ra ý tưởng biến hố số 17 thành một hòn đảo bằng việc bơm đầy nước vào phần đất bị thiếu hụt xung quanh.
Dye không hào hứng với ý tưởng này, nhưng cuối cùng đồng ý thử nghiệm và một trong những hố golf tuyệt nhất thế giới ra đời.
Với cái tên “Hòn đảo xanh” mà vợ chồng Dye nghĩ ra, hố số 17 là một trong những hố ít bị thay đổi nhất ở TPC Sawgrass sau gần bốn thập kỷ. Năm 1982, với sự góp ý của nhiều golfer, trong đó có huyền thoại Jack Nicklaus, “Hòn đảo xanh” được điều chỉnh lại về độ dốc của green, biến nó thành hố par3 khó bậc nhất PGA Tour.
Một thống kê của PGA Tour năm 2011 cho thấy mỗi năm có khoảng 125.000 quả bóng rơi xuống vùng nước xung quanh hòn đảo đặc biệt này. Nó là thử thách nghiệt ngã nhưng cũng đầy cảm hứng với các golfer ở mọi trình độ. Riêng tại The Players, kỷ lục về số bóng rơi xuống nước trong một vòng đấu ở hố này là 50 quả vào năm 2007.
Năm ngoái, một thảm họa đã xảy ra ở đây khi nhóm đấu gồm Zac Blair, Van Aswegen và Blayne Barber thi nhau đánh bóng xuống nước. Bộ ba này mất tổng cộng hơn 20 gậy để hoàn thành hố. Riêng Zach Blair trải qua cơn ác mộng với chín gậy sau hai lần bóng xuống nước.
Chính vì vậy “Hòn đảo xanh” là ranh giới giữa thiên đường và địa ngục. Nó là hố áp chót trong ngày Chủ nhật và thường xuyên được chọn làm hố phụ trong những loạt play-off tranh chức vô địch. Nó có thể giúp một golfer trở thành người hùng hoặc khiến họ trông như một kẻ ngốc chỉ trong một ngày.
Năm 2015, bộ ba Rickie Fowler, Sergio Garcia và Kevin Kisner được nếm trải cảm giác ấy. Sau khi Garcia và Kisner thay nhau mắc sai lầm, thì nhờ cú tee-off xuất sắc đưa bóng nằm yên trên green, Fowler ghi birdie và lần đầu tiên vô địch ở TPC Sawgrass.
*Cú đánh ở hố số 17 giúp Rickie Fowler đoạt chức vô địch The Players năm 2015
“Với tôi, nó là hố dễ nhất trên thế giới khi bạn đánh vào thứ Ba và thứ Tư”, số năm thế giới Justin Rose nói đùa trong cuộc họp báo trước giải năm nay. “Vào thứ Năm, khi bạn cầm thẻ tỷ số trên tay và bước vào sân đấu, nó sẽ đánh lừa bạn. Bạn bắt đầu cảm thấy tim nhảy loạn xạ khi đứng ở tee-box để chuẩn bị cho cú tee-off. Cảm giác ấy sẽ hủy diệt bạn như từng hủy diệt nhiều người khác”.
“Đó là một cuộc chiến tâm lý, nơi bạn cần đến rất nhiều Adrenaline”, nhà vô địch năm 2007 Phil Mickelson miêu tả. “Hố số 17 là hố tuyệt đẹp và độc đáo. Nó là biểu tượng bất tử của PGA Tour. Bạn sẽ vượt qua nó dễ dàng nếu giữ vững tâm lý và sự tự tin. Nhưng điều ngược lại cũng xảy ra thường xuyên”.
Thống kê cho thấy tại “Hòn đảo xanh”, số lượng birdie mà các golfer kiếm được là rất nhiều. Nhưng bogey, thậm chí bogey kép, cũng không ít. Cha đẻ của hố số 17 - Pete Dye, hiện 92 tuổi, có lẽ cũng không ngờ rằng 38 năm trước ông đã cho ra đời một thử thách thú vị đến thế tại TPC Sawgrass.
Nhân Đạt