Thả hồn vào thiên nhiên tôi mơ màng tận hưởng không khí trong lành buổi sớm mai dịu nhẹ, cảm giác lâng lâng sảng khoái sau một giấc ngủ dài. Bên ngoài từng ánh nắng ban mai xuyên qua từng kẻ lá, trong không gian huyền ảo tôi bắt gặp một chú chim đang tha những cộng rơm, làm tổ trên một một cành cây. Chắc chim mẹ đang chuẩn bị một tổ ấm để đón những chú chim non sắp chào đời.
Chợt chạnh lòng khi nghĩ đến dì, người mẹ kế của tôi. Nói là mẹ kế nhưng bà thương tôi như con ruột, mẹ tôi mất đi khi tôi chỉ mới là cô bé vừa tròn 2 tuổi, cái tuổi thơ trong trắng ấy làm sao tôi biết được mẹ tôi như thế nào, và cũng không biết dì về sống với ba tôi từ khi nào, tôi chỉ biết tôi lớn lên từ chính đôi tay dì nuôi nấng, tình yêu thương mà dì dành cho tôi luôn trọn vẹn, như tình mẫu tử thiêng liêng.

Rồi tôi dần lớn lên trong tình yêu thương của dì, từ khi về sống chung với ba tôi dì cũng có thêm một đứa con, đến sau này tôi mới biết tôi là con của mẹ trước, dì là mẹ kế của tôi. Nhưng tôi cảm nhận tình yêu thương của dì dành cho 2 đứa là như nhau, không bao giờ thấy dì phân biệt con riêng con chung.
Từ cái ngày mà tôi chơi đùa với mấy đứa trong xóm, vô tình nó nghe được câu: “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng”. Cũng từ ngày đó tôi đã có thái độ đối xử khác với dì, tôi ghét dì. Vì luôn nghĩ dì giống như nhân vật trong câu ca dao kia. Mỗi độ vào xuân tôi cùng ba luôn đi viếng mộ mẹ , dì cũng muốn đi cùng nhưng tôi thì lại không thích, vì tôi nghĩ nếu mẹ tôi biết ba tôi có dì chắc mẹ tôi sẽ buồn nhiều lắm.

Ngày tôi rời xa quê lên thành phố học tập, vì cuộc sống gia đình khó khăn, với đồng tiền ít ỏi mà bố tôi làm được không đủ lộ phí cho chuyến đi của tôi, tôi thấy dì lấy đôi hoa tai kỷ vật của dì đem bán để có tiền cho tôi đi học, dù không thích nhưng hoàn cảnh buộc tôi nhận, nhưng tôi luôn nghĩ đến lúc tôi làm có tiền sẽ trả lại cho dì.
Nơi chốn đô thị phồn hoa tôi quyết tâm tự kiếm sống để không bao giờ phải cần đến tiền của dì, ngoài giờ học tôi kiếm việc làm thêm ở các quán cà fê, quán cơm, cuộc sống “cơm áo gạo tiền”, kéo tôi vào dòng xoáy thời gian. Tôi mải mê kiếm tiền đến mức nó quên đi nơi quê nhà đang có ba với dì vẫn ngày đêm mong ngóng. Năm nào dì cũng gọi điện lên bảo tôi về, nhưng tôi vẫn nhất định không về. Dù không ở quê nhà nhưng năm nào tôi cũng được ăn bánh chưng, dưa hành, dưa kiệu do chính tay dì làm rồi gởi từ dưới quê xa xôi lên cho tôi. Những lúc như thế tôi lòng tôi cũng có đôi chút tình cảm với dì, nhưng nó không xóa hắn cái cảm giác gì ghẻ trong câu ca dao mà tôi đã từng nghe.

Nhìn dòng người hối hả trên những chuyến xe về quê tôi cũng mong ước một lần về nơi quê nhà, nơi tôi lớn lên để được cùng ba tôi lên mộ thắp cho mẹ nó nén nhang ấm lòng ngày Tết. Thế nhưng, cuộc sống, tiền tài đã cuốn tôi vào vòng xoáy mà bản thân tôi không tự thoát ra được. Tết, mùa của sum họp, trái lại với tôi, mùa Tết là mùa giúp tôi kiếm thêm được nhiều tiền hơn, vì lương làm vào những ngày tết cao hơn rất nhiều những ngày bình thường. Để tôi không phải sống phụ thuộc vào người tôi không dành trọn tình yêu thương.
Lòng tôi chợt bâng khuâng khi nhớ tới đã 3 mùa sum họp tôi chưa lần nào về thăm quê, thăm ba, thăm dì. Tiếng khóc của một cô bé nhỏ bên kia đường làm tôi giật mình trở về với thực tại. Trước mắt tôi bây giờ là hình dáng của một người phụ nữ tiều tụy bên cạnh là đứa bé gái nhỏ đang ôm mẹ vào lòng khóc nức nở: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ thật nhiều, cố lên mẹ nhé”. Miệng thì khóc nhưng tay thì cô bé ôm chặt mẹ trong tay vì lúc này mẹ cô bé đang ôm bụng với cơn đau hành hạ.
Nhìn em bé ôm mẹ mà tôi ao ước cũng được một lần được ôm mẹ trong tay, bỗng tôi giật mình nhận ra đôi tay dì ngày nào cũng đã từng ôm tôi thật chặt, và tôi cũng vậy cũng đã lần có cảm giác hạnh phúc khi được ôm dì, như ôm chính người mẹ thân yêu của mình.
Lúc này tôi chợt nhận ra, gia đình luôn là điểm tựa vững chắc để tôi quay về. Tự nhiên, tôi bỗng thấy nhớ dì da diết, nhớ ánh mắt xót thương của dì ngày tôi xa quê, nhớ giọng gì nồng ấm bên tai: “Tết này con về với ba với dì nhé”.
Giờ thì tôi đã quyết định, giao thừa năm nay tôi nhất định sẽ về với dì, sẽ cùng dì nấu những mâm cơm ngày Tết để cúng ông bà Tổ tiên, sẽ cùng dì đi viếng mộ mẹ, và lần này tôi nhất định sẽ giới thiệu với mẹ rằng: Dì chính là người mẹ thứ hai của tôi. Rồi căn nhà nhỏ sẽ luôn ngập tràn tiếng cười hạnh phúc.
Nguyễn Thị Phước
Cuộc thi “Thời khắc yêu thương” do Công ty TNHH Sapporo Việt Nam phối hợp với VnExpress thực hiện. Đây là nơi để bạn chia sẻ những kế hoạch, dự định ý nghĩa đến người mà bạn mong muốn gửi lời tri ân, yêu thương và cùng họ trải qua những thời khắc cuối cùng của năm. Chương trình kéo dài từ ngày 26/11 đến ngày 23/12 trên trang Đời sống, báo VnExpress. Độc giả gửi bài tham dự tại đây. |