From: Phạm Kim Sơn
Sent: Monday, October 13, 2008 11:35 PM
Subject: Gui toa soan: Hay cong bang hon voi dan ong Viet
Chào các anh, các chị,
Là độc giả thường xuyên của VnExpress.net từ rất lâu, cho đến khoảng 2 năm gần đây, tôi bắt đầu để ý và quan tâm đến chuyên mục Tâm sự của báo. Và mặc dù tuổi đời còn rất trẻ, chỉ 22 tuổi, nhưng tôi cảm thấy đây là nơi rất phù hợp với mình, là nơi những con người trưởng thành góp ý và tâm sự với nhau một cách cực kỳ chân thành và nghiêm túc.
Và cũng ở đây, tôi được nhìn thấy rất nhiều vấn đề của xã hội, từ nhiều góc nhìn, nhiều đối tượng... từ đó tôi rút ra được cho mình những bài học không nhỏ cho cuộc sống gia đình và xã hội của mình sau này.
Kể từ khi có bài viết đầu tiên về chủ đề "chồng ngoại, chồng Việt", tôi đã theo dõi rất sát sao. Mặc dù chưa có gia đình, nhưng là đàn ông Việt Nam chính gốc, đang sinh sống và học tập tại châu Âu, tôi vẫn có một quan điểm, một góc nhìn riêng qua những trải nghiệm của mình nơi trời Tây. Tôi thật sự cảm thấy ái ngại thay cho những người chồng Việt Nam khi đọc dòng tâm sự của các chị có chồng ngoại quốc.
Phải công nhận rằng, các chị là những người có học thức cao và hiểu biết rộng, với những lập luận hết sức xác đáng. Những kết luận các chị đưa ra đều trải qua một quá trình dài đánh giá và soi xét rất nhiều ví dụ thực tế. Những tâm sự và suy nghĩ mà các chị đã dành một lượng thời gian không nhỏ để chia sẻ, thật sự là những ý kiến đóng góp quý báu cho cánh đàn ông chúng tôi.
Điều khiến tôi trăn trở là dưới những tâm sự đó, cánh đàn ông Việt Nam chúng tôi sao mà lép vế quá! Tôi đã suy nghĩ khá lâu về vấn đề này, và cũng xin được đưa ra một vài ý kiến của mình với các anh các chị. Đây cũng là lần đầu tiên tôi quyết định đóng góp ý kiến của mình cho chuyên mục, tất nhiên là với một thái độ hết sức xây dựng và chân thành, không có bất cứ một thành kiến hay bức xúc gì cả.
Tôi nhận thấy một điều là mặc dù các chị có lập luận rất xác thực và có sức thuyết phục là thế, nhưng thực tế những ý kiến ủng hộ chính từ phía các chị em phụ nữ trên đây lại có vẻ thưa thớt và không tạo thành một dư luận đủ mạnh. Tại sao lại như vậy?
Có lẽ các chị cũng biết rằng trong cuộc sống, kết quả thống kê luôn luôn là yếu tố vô cùng quan trọng để người ta có thể đánh giá sự việc một cách chính xác nhất. Và hiện thời, kết quả thống kê đó chưa ủng hộ các chị. Theo đó, ý kiến của các chị hiện thời tạm chỉ được coi là đúng với một bộ phận nhỏ xã hội, với những người phụ nữ có tri thức cao, có lập trường vững mạnh, có một lối sống nguyên tắc, và có điều kiện sống ở mức khá tốt, vượt trên mức trung bình của những người phụ nữ Việt Nam.
Những so sánh mà các chị đưa ra giữa chồng ngoại và chồng Việt, có vẻ như rất tương ứng giữa 2 bên đối tượng, nhưng thật ra lại khác nhau về một chi tiết không hề nhỏ, đó là hoàn cảnh xã hội (không phải là hoàn cảnh gia đình).
Trên hết, các chị cùng gia đình đang sống ở nước ngoài, và theo tôi cảm nhận thì nơi các chị sống có lẽ không phải là thành phố lớn. Hoặc là thành phố đó, đất nước đó có một bối cảnh, sinh hoạt, và lối sống quá khác so với Việt Nam, với Hà Nội, với TP HCM… Họ ổn định và thanh bình hơn nhiều, vì thế tính cách con người phát triển đương nhiên cũng rất khác, suy nghĩ cũng vậy.
Sau một thời gian sống ở nước ngoài, tôi cảm nhận đời sống xã hội của họ ít rắc rối, ít xô bồ hơn hẳn của ta. Người dân cũng không phải quá lo nghĩ về tài chính, về vô số thứ khác của cuộc sống. Đương nhiên trong con người họ tạo ra ít tiêu cực trong suy nghĩ và trong lối sống hơn người Việt Nam.
Các chị cũng chưa đưa ra được nhiều ví dụ cụ thể trường hợp có cùng hoàn cảnh với mình, tức là các phụ nữ Việt lấy chồng ngoại khác. Tôi thấy thậm chí còn rất ít. Các chị mới chỉ nêu hoàn cảnh của chính bản thân mình. Như vậy chưa đủ độ khách quan và thuyết phục với người ngoài.
Các chị cũng có nêu ra rằng cuộc sống gia đình của mình ổn định và tốt đẹp. Nhưng ở hầu hết bài viết, tôi chưa đọc ra được mức độ hạnh phúc trong cuộc sống của các chị. Có thể gia đình thì yên ả, người chồng Tây rất lo toan cho gia đình và rất lịch thiệp, ga lăng, các chị cũng không phải lao tâm khổ tứ phục vụ chồng, thế nhưng tâm hồn của hai người có gần nhau không? Tình yêu đôi lứa có cơ hội nào bùng cháy không, hay lúc nào cũng chỉ ở mức độ yên ả như vậy?
Cuộc hôn nhân có thể bình yên không đổ vỡ, nhưng có khi nào giữa hai người cảm nhận được tình yêu vô bờ không? Tôi nghi ngờ điều này bởi những người phụ nữ có học thức cao hầu như coi nhẹ chuyện tình cảm lứa đôi. Các cuộc hôn nhân của họ cũng là kết quả của một sự đánh giá và suy xét cho tương lai mà thôi, yếu tố tình cảm ít khi được chen vào.
Trên thực tế phụ nữ Việt Nam lấy chồng ngoại cũng đâu có nhiều. Cơ bản bởi họ cũng cảm thấy giống như những điều trên. Khi tâm hồn hai bên không gần nhau, một Âu một Á, thì cơ hội đến với nhau rất ít. Người phụ nữ Việt rất nhạy cảm, và ít người trong số họ có thể ngồi nắm tay âu yếm, nhìn nhau đắm đuối với một người đàn ông phương Tây với những nét biểu cảm xa lạ, tỏ tình với nhau bằng một ngôn ngữ khác không phải là tiếng Việt được.
Đó mới là lý do chính để họ không lấy chồng Tây mà tìm về với những người đàn ông Việt Nam mà họ cảm thấy thực sự gần gũi và có thể làm bạn tâm giao cả đời. Những người chồng VN có nhiều người không tốt, nhưng không phải là tất cả. Họ đang có những khuyết điểm, nhưng chắc chắn cũng có nhiều ưu điểm.
Trách đàn ông xong cũng cần phải xem lại những người phụ nữ Việt. Những ông chồng Tây hầu như không phải vất vả để tạo dựng một cuộc sống đầy đủ vật chất, mà cứ đơn giản đủ ăn, đủ mặc, đủ tiêu, vợ của họ cũng chả có ý kiến gì. Đồng lương mang lại cho họ tất cả. Người Việt Nam đâu có được như vậy.
Phụ nữ Việt Nam, nếu chồng ta mà thua kém chồng người, đàn ông cũng đâu có yên ổn mà sống với họ. Chỉ cần họ có một ánh mắt thất vọng, một lời nói thoáng buồn về hoàn cảnh thôi, đàn ông Việt Nam cũng ruột đau như cắt, rối ren hết cả lên rồi. Cuộc sống gia đình muốn như ý phải vừa lăn lộn vất vả kiếm tiền, vừa phải cố gắng chăm lo gia đình đầy đủ… để cân bằng tuyệt đối cho được 2 thứ, quả thực tôi nghĩ đàn ông phương Tây hay Việt Nam cũng đều chả mấy ai làm được.
Những ý kiến phản đối của các ông chồng Việt có nhiều, nhưng lại bị các chị đẩy vào nhóm ý kiến "mèo khen mèo dài đuôi". Âu cũng khó mà khác được bởi chính họ là những người trong cuộc, là đối tượng mà các chị chỉ trích. Có lẽ những người đó chưa có những lập luận phản biện đủ sức thuyết phục với các chị. Như vậy có vẻ hơi thiếu công bằng một chút cho cánh đàn ông Việt Nam.
Mong rằng các chị có thêm một chút thông cảm với họ và công bằng hơn khi chỉ trích chúng tôi. Muôn đời, chả bao giờ đàn ông lại muốn phụ nữ nhìn mình bằng con mắt thất vọng như vậy cả các chị ạ.
Cảm ơn và chúc mọi người vui vẻ.
K.Sơn