Bức thư "Em Thóc và hành trình sữa - lần đầu làm mẹ" kể về quá trình nuôi con vất vả nhưng kiên cường của chị Quỳnh Anh (sống tại Hà Nội) trong 10 tháng liên tục tắc sữa, viêm vú... vì sữa quá nhiều. Bức thư được 11 nghìn lượt thích, gần 700 bình luận và hơn 2 nghìn lượt chia sẻ.
Mẹ sinh Thóc bằng phương pháp mổ nên sau khi mổ bắt con ra xong là một khoảng thời gian thực sự kinh khủng. Mẹ đau đến mức chỉ biết cầu cứu bác sĩ tiêm thuốc tê. Mẹ quên mất hẳn việc cho con bú ngay cả khi đã đón con về. Bố và bà ngoại vừa chăm con, vừa lo cho mẹ nên cũng không nhớ tới. Con cứ mặc nhiên uống sữa ngoài. Phải đến ngày thứ 4, sau khi mẹ ăn một bát con cháo móng giò thì sữa về căng tức hai bên ngực.
Mẹ thử cho con bú. Con không ngậm được vào đầu ti mà mỗi lần con ngậm được vài miếng mà mẹ lại lên cơn đau tử cung. Ngực mẹ căng lắm nhưng hút ì ạch 30 phút không nổi 5ml.
Hôm sau xuất viện về nhà, mẹ bước sang giai đoạn khủng hoảng của tắc tia sữa. Hai bầu ngực như hai tảng đá nặng và buốt. Bố và bà ngoại thay nhau chườm, xoa mà không đỡ. Mẹ dù đau vết mổ không ngồi nổi nhưng vẫn cố gắng hút từng giọt một. Uống đủ kiểu, bôi đủ loại, hai hôm liền bố chở mẹ vào bệnh viện chữa tắc tia mà không ăn thua. Tắc cục bộ. Con thì không thể ngậm vào đầu ti mẹ. Đã có lúc mẹ đau quá, gào rú lên là uống thuốc tiêu sữa luôn đi chứ như này mẹ sống không bằng chết. Sao nhiều sữa lại khổ thế này.
Nghĩ thế thôi chứ mẹ tích cực hút dù chỉ có thể cho con ăn từng dòng sữa mẹ qua bình. Lúc cô Tiên đến tắm, cô hướng dẫn mẹ cho con bú qua thiết bị trợ ti, con đã bú được khá hơn. Những cái mút đầu tiên đó của con đến giờ này mẹ vẫn chưa quên được. Mẹ đã khóc vì giây phút thiêng liêng mà mẹ mong chờ bao nhiêu ngày, cho dù chỉ là qua cái trợ ti. Con vừa bú vừa thở, mắt lim dim ra vẻ thỏa mãn. Thương vô cùng! Nhưng trợ ti cũng chỉ được một, hai lần. Quá vướng và quá lằng nhằng. Không có cô Tiên là mẹ chịu thua luôn.
Sữa mẹ vẫn quá tải. Một ngày mẹ hút được hơn 2 lít. Con bú được bao nhiêu còn đâu cho tủ đá. Ngày cả nhà về Thái Bình ngoài đồ đạc thì còn có cả 2 xô đầy ắp túi sữa trữ đông của mẹ.
Mẹ gần như bỏ cuộc trong việc luyện cho con bú mẹ trực tiếp. Nhưng cả nhà đều động viên phải luyện cho con bú. Mẹ đã cố. Mẹ cố tách con khỏi cái bình sữa. Con gào kinh lắm. Gào tím cả mặt, nhưng bản tính ham ăn của con làm con vẫn cố mút lấy đầu ti vừa to vừa ngắn. Có lúc con không chịu được ưỡn hết cả người lên.
Hai đầu ngực của mẹ bật cả máu, tướt cả da. Bố xót cả hai mẹ con bảo hay là dùng trợ ti cho đỡ đau. Nhưng mẹ quyết nói "Không, anh cứ kệ em. Phải cố không buông xuôi được". Dù có đau đến mấy thì mẹ cũng sẽ cố.
Những ngày hai mẹ con cùng nhau cố gắng là những ngày mẹ vừa khóc vừa cho con bú. Khóc vì thương con, khóc vì quá đau. Mỗi cái mút mát của con là mỗi lần mẹ gồng mình lên. Bố thì một tay quạt, một tay... hứng nước mắt cho mẹ. Mẹ thì cứ vừa khóc vừa nói "Sao có mỗi việc cho con bú mà em cũng không làm được, sao lại khổ thế này".
Rồi tắc sữa, sốt, viêm vú, hậu sản... mẹ nếm đủ trò. Không phải để có được thằng Thóc 17 kg như hôm nay mà dễ dàng đâu.
Dần dần mọi thứ đều ổn. Con ti mẹ rất chuyên nghiệp. Mẹ vẫn ngày ngày hút và tích sữa chật kín một tủ lạnh. Hai mẹ con mình còn san sẻ sữa cho rất nhiều bạn không may mắn được uống sữa mẹ như con.
Những cơn tắc sữa, sốt sữa đến 39,5 độ cũng đáng để mẹ đánh đổi lấy niềm vui ngày ngày bên con, cho con bú. Những lúc con vừa bú vừa tròn xoe mắt nhìn mẹ, vừa ôm mặt mẹ, gác chân lên bụng mẹ, thậm chí tay còn mân mê đầu ngực bên kia của mẹ... Đêm con ọ oẹ, có bầu ngực mẹ là hai mẹ con lại ngủ khò tiếp. Nhàn hạ vô cùng. Tất cả là một niềm hạnh phúc không phải ai cũng có được như mẹ cả. Mẹ thấy mình giàu có quá.
2/9 mẹ quyết định cai sữa cho con. Mẹ đã phải đấu tranh nhiều lắm mới quyết được. Mẹ không được khoẻ, mẹ phải uống thuốc. Vì thế Thóc béo của mẹ sẽ bị "cắt viện trợ". Ơn trời là chỉ cần một đêm con đã cai được và không thèm ti mẹ nữa. Bên ngoài mẹ thở phào nhẹ nhõm nhưng bên trong mẹ buồn vô cùng. Buổi trưa đầu tiên con không cần ti mẹ. Con ngủ ngon lành, mẹ đã nằm khóc đấy. Khóc như mẹ bị con phản bội.
Giờ thì cả bố và mẹ yên tâm rồi. Vì Thóc cai sữa xong là người lớn hẳn ra, tự lập hẳn ra, ăn ngủ nề nếp lắm. Chúc mừng Thóc béo của mẹ!
Mẹ con mình đã cùng nhau đi một chặng đường 18 tháng đầy gian truân mà cũng hạnh phúc vô cùng. Đã đến lúc mẹ cần nghỉ ngơi và con cần trưởng thành. Mẹ con mình về đích Thóc nhé.
Dù sau này lớn chừng nào thì con cũng không được quên những tháng ngày mẹ cho con bú dòng sữa, mà trong đó có cả tình yêu, máu và nước mắt của mẹ đâu con yêu nhé!
Quỳnh Anh