Chị Diệp Anh, 33 tuổi, ở Thường Tín, Hà Nội, kết hôn khi mới 19. Còn chồng chị, anh Minh Toàn, khi ấy cũng chỉ mới 25, cùng làng với chị. Nhưng phải tới 13 năm sau, khi những nếp nhăn đuôi mắt dần xuất hiện, những sợi tóc dần điểm bạc, hạnh phúc gia đình họ mới thực sự trọn vẹn.
Lúc mới cưới, anh chị bàn với nhau là vẫn còn trẻ nên phấn đấu làm ăn trước. Chị chăm chỉ làm ruộng, còn anh sửa xe máy. Cả hai cố gắng tích góp từng chút để sau này sinh con có một khoản để dùng. Nhưng rồi thả hơn một năm vẫn không thấy gì, cả hai đi khám và biết được chồng chị bị tinh trùng yếu, khó có con.
Thời gian đầu, cả hai chỉ dùng các loại thuốc được kê, ngoài ra uống thêm thuốc bắc... nhưng không hiệu quả. "Có bệnh vái tứ phương", cứ thấy ai mách gì, hay chỗ nào có thầy chữa trị tốt, hai vợ chồng lại chở nhau đi, Hưng Yên, Ba Vì, Phú Thọ, Bắc Giang... Có những hôm cả hai đi từ tờ mờ sáng tới tối mịt mới về vì phải đi vào tận trong các bản sâu, xe chất đầy thuốc lá về uống. Tiền tích góp được bao nhiêu đổ hết vào chữa bệnh.
Cứ mỗi năm trôi qua, áp lực thêm nặng nề, bởi anh Toàn là con trai duy nhất trong gia đình có ba chị em. "Tôi buồn một, chồng tôi buồn mười, nhưng anh không bao giờ nói ra. Người ngoài hỏi, sao hiếm muộn, tôi cũng bảo do cả hai vợ chồng", chị Diệp Anh nói.
Chạy chữa đủ kiểu vẫn không được, nghe lời nhiều người mách, chị và chồng còn làm đủ các lễ cúng bái, rồi cưới lại, làm sớ cầu con... Người nhà thấu hiểu chuyện nên không ai nói gì, đều động viên, nhưng nhiều người ngoài mỉa mai "không biết đẻ"; "máy hỏng"...
"Lúc đầu tôi buồn lắm, nhưng cố nén không thể hiện ra vì không muốn chồng phải suy nghĩ. Sau rồi thành quen, ai nói gì mặc kệ. Tôi chỉ nhớ cảm giác hụt hẫng khi lần nào đi cùng ai đến chỗ lấy thuốc uống, họ đều có con mà tôi không được", chị Diệp Anh tâm sự.
Có những lúc chán nản quá, anh chị bỏ không uống thuốc một thời gian. Nhưng rồi ước muốn có con trỗi dậy, hai người động viên nhau cố gắng, tiếp tục. Cuối năm 2011, họ được bác sĩ tại một bệnh viện hiếm muộn tư vấn nên phẫu thuật để cải thiện tinh trùng. Nói dối mọi người là đi du lịch, vay mượn được 25 triệu đồng, họ đi làm phẫu thuật với những hy vọng lớn lao.
Nhưng rồi tình hình của chồng chị vẫn không tiến triển. Cả hai lại ngậm ngùi về quê, kiếm tiền trả nợ. Cứ mỗi lần như vậy, Diệp Anh lại thấy chồng gầy đi đôi chút và tâm trạng hơn. Để động viên anh, chị luôn tỏ ra vui vẻ, và nói không đặt nặng vấn đề con cái.
Đầu năm 2012, Diệp Anh gặp một phụ nữ mới sinh con, ngỏ ý nhờ nuôi. Đang khao khát một đứa trẻ, nên hai vợ chồng chị đồng ý luôn. Cô bé đáng yêu phần nào giải tỏa tâm trạng của họ, hai vợ chồng yêu thương con như dứt ruột đẻ ra. Nhiều lúc chị Diệp Anh nghĩ mình sẽ an phận chăm lo cho bé gái này, nhưng khao khát được làm mẹ lần nữa khiến anh chị tiếp tục nuôi ước mơ.
Cuối năm 2013, hai vợ chồng ra bệnh viện ở Hà Đông xin làm thụ tinh ống nghiệm, nhưng bác sĩ nói khả năng thành công chỉ khoảng 20%, lại tốn một khoản tiền lớn nên thôi. Sang năm 2014, anh Toàn lại đi khám ở một bệnh viện khác, cả năm trời vẫn không có kết quả.
"Hơn chục năm dài đằng đẵng làm đủ mọi cách vẫn không ăn thua. Năm 2017, tôi nghĩ thôi quyết định làm IVF một lần để sau này già khỏi ân hận. Vay được 80 triệu, hai vợ chồng dắt nhau lên bệnh viện lớn làm", chị nói.
Thời điểm đó, cả hai cũng không hy vọng gì nhiều, bởi lẽ "đã quá quen với cảm giác thất vọng". 10 ngày sau chuyển phôi, thử que vẫn một vạch, chị Diệp Anh nghĩ mọi thứ đã chấm dứt.
Thế nhưng 4 ngày sau vào viện kiểm tra, chị nhận tin vui bất ngờ. "Khi nghe bác sĩ thông báo thành công, tôi không tin vào tai mình nữa, cả người cứ run bần bật. Hai vợ chồng nắm chặt tay nhau. Nước mắt tôi không ngừng rơi vì hạnh phúc quá", chị chia sẻ.
Vài tháng sau khi mọi thứ ổn định, bụng bắt đầu to ra, đi đến đâu chị cũng được mọi người trong làng nắm tay chúc mừng. Và cái ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh chị cũng đến, 9/8/2018, con trai Minh Nhật cất tiếng khóc chào đời.
"Ôm con trong vòng tay mà lòng cứ nghẹn lại. Chồng không nói nhiều nhưng nhìn ánh mắt anh tôi thấy ánh lên niềm hạnh phúc khôn tả", chị Diệp Anh tâm sự.
Chị kể từ ngày có con, chồng chị vui lắm, tinh thần thoải mái nên béo lên vài kg. Dù cả ngày bận bịu, anh vẫn cố gắng về phụ giúp vợ trông con. Chị muốn ăn gì, anh đều cố gắng mua về cho vợ tẩm bổ để con có đủ sữa. Bố mẹ chồng chị cũng khỏe hẳn ra. Ông bà giúp trông cháu khi chị đi làm. Ngôi nhà nhỏ gần một năm nay lúc nào cũng rộn rã tiếng cười.
"Có những lúc tưởng như mọi hy vọng tắt lịm, nhưng rồi hạnh phúc cũng mỉm cười với chúng tôi. Mong rằng những gia đình hiếm muộn khác cũng sẽ sớm tìm được niềm vui", chị Diệp Anh nói.
Mộc Miên