Chúng tôi lấy nhau gần 20 năm, có hoàn cảnh tương tự, cha mẹ hai bên chia tay khi cả hai còn rất nhỏ. Cha mẹ anh chia tay xong ai cũng lo cho hạnh phúc mới của riêng mình, anh lớn lên trong vòng tay của các cô chú. Cả hai phải ra đời, vừa học vừa làm từ khá sớm. Chắc là do có xuất phát điểm giống nhau nên chúng tôi thông hiểu cho nhau rất nhiều. Quen được ít năm, anh đi làm dành dụm để cưới tôi. Anh đã dành cho tôi một đám cưới thật tươm tất. Chúng tôi về bên nhau trong một căn nhà đơn sơ nhưng không ngớt tiếng cười hạnh phúc. Anh giành việc hút bụi, lau nhà vì biết tôi bị mũi dị ứng. Anh cũng giành luôn việc giặt đồ (bằng máy giặt) và phơi. Anh nói rằng sào đồ khá cao so với tôi nên cứ để anh làm, tôi chỉ việc nấu ăn và rửa chén. Tôi không phải người nội trợ giỏi nhưng dù ngon hay dở, anh đều nói "cảm ơn em" sau mỗi bữa ăn.
Ba năm đầu tiên, anh ra làm ăn riêng và mở một công ty nhỏ. Tôi lúc ấy đang làm cho công ty tư vấn quốc tế, hoạt động 24/7, khách hàng đa quốc gia nên tôi phải làm ca. Hàng ngày, dù ca của tôi bắt đầu lúc 6h sáng, 5h anh đã nai nịt sẵn sàng để chở tôi đi làm. Anh sợ tôi tay lái yếu, muốn chở cho yên tâm. Vì làm tự do nên anh tự chủ được thời gian. Có khi ca của tôi kết thúc lúc 23h đêm, ra cửa đã thấy anh đứng chờ sẵn. Lúc nào nhìn thấy tôi, khuôn mặt dễ thương của anh cũng cười tươi. Nếu ngày kế tiếp là ngày nghỉ, khuya đó hai vợ chồng sẽ đi ăn, kêu vài con cá nướng, uống vài chai bia, nói chuyện trăng sao. Khoảnh khắc ấy tôi không bao giờ quên. Cứ như thế, dù mưa hay nắng, sớm hay khuya, anh luôn đồng hành bên tôi.
Ba năm làm ở đó, tôi rất stress và muốn tìm việc khác, nói đùa với anh rằng hay em ở nhà làm bà nội trợ cho anh. Anh chỉ mỉm cười: "Em có thể nghỉ ngơi một thời gian nhưng anh muốn em đi làm, không phải vì không nuôi nổi em mà là muốn em ra ngoài, trang điểm, mặc đồ đẹp, gặp gỡ mọi người. Với lại, nói gở, nếu có gì xảy ra với anh, em vẫn có thể nuôi được bản thân, không thì em sẽ ra sao"? Tôi biết anh nói thế hoàn toàn tốt cho mình và rất cảm kích vì điều đó. Sau đó, anh nghiên cứu, giúp tôi tìm một công ty khác. Anh đồng hành cùng tôi từ lúc đi phỏng vấn, đậu việc làm và ăn mừng cùng nhau.
Rồi tôi có thai lần đầu tiên, hai vợ chồng tuy hơi bất ngờ nhưng rất vui. Không may, tôi không giữ được thai. Tôi vẫn còn nhớ buổi chiều năm ấy, anh và tôi cùng nằm trên giường và ôm nhau khóc. Mẹ chồng đến thăm sau vài ngày, thấy anh mua rất nhiều thuốc bổ đắt tiền cho tôi, bà nói mua đồ đắt tiền để làm gì, mua thứ rẻ được rồi. Qua ít năm sau, tôi lại có thai nhưng một lần nữa thai quá yếu và không giữ được. Không gì có thể diễn tả được nỗi đau của hai vợ chồng. Bác sĩ bảo chúng tôi vẫn bình thường nhưng không hiểu sao không giữ được. Hai lần tôi sẩy thai anh đều dành ra hai tuần nấu nước thảo dược để bổ máu cho tôi. Anh mua sách nấu mấy món tốt cho bà bầu (vì một lần sẩy cơ thể yếu như một lần sanh con). Từ một người không biết nấu ăn, anh cặm cụi hai tiếng trong nhà bếp chỉ để nấu cho tôi món canh tốt cho khí huyết.
Vào năm thứ 8 của cuộc hôn nhân, mẹ chồng bảo anh hãy chia tay tôi đi vì tôi không sinh con được cho anh. Từ lúc quen cho đến khi cưới 8 năm, chưa bao giờ tôi thấy anh nổi giận như vậy. Anh không cho bà đến nhà chúng tôi nữa và tôi chỉ gặp bà một lần vào mỗi dịp cuối năm, khi đại gia đình tụ họp. Anh đã nói rất buồn rằng làm mẹ mà nói vậy với con trai và con dâu của mình thì coi như mẹ không có tình thương của một người mẹ. Tôi đã cố gắng hòa giải nhưng anh vẫn không thay đổi quyết định. Rồi có một khoảng thời gian công ty của anh gặp khó khăn, anh lo buồn đến bạc cả tóc. Điều anh lo nhất là sẽ làm tôi phải khổ. Tôi ôm anh và nói: "Chúng ta là một team, khi người nào mệt mỏi thì lui về một chút để làm hậu vệ cho người kia làm tiền đạo tiến lên. Khi nào hết mỏi mệt lại thay đổi vị trí, không sao cả". Anh đã từ từ lấy lại tinh thần và mọi việc tốt lên.
Trong suốt khoảng thời gian khó khăn này, anh tạo mọi điều kiện từ công việc, gia đình cho đến tinh thần cho tôi gặt hái thành công trong công việc. Mỗi khi tôi thắng vụ nào đó, chúng tôi lại ăn mừng cùng nhau. Anh chưa bao giờ tỏ ý tự ti hay cho tôi có cảm giác lăn tăn khi lúc ấy tôi kiếm tiền nhiều hơn chồng. Tôi thật sự rất biết ơn anh vì điều này. Có rất nhiều sự để ý, quan tâm nho nhỏ từ anh mà tôi không thể kể hết. Đi đâu chốn đông người, anh luôn nắm tay tôi, trước khi ngủ luôn dành 20-30 phút nằm ôm nhau rủ rỉ tâm sự. Có khi tôi ngủ sớm trước, anh ngồi ngoài xem tivi nhưng ít nhất một hai lần vào thăm chừng coi tôi ngủ có đạp mền ra không. Không ít lần, lơ mơ ngủ nhưng vẫn cảm nhận anh đắp lại mền cho tôi, cúi xuống hôn một cái rồi cười hí hí: "Ngủ nhìn mặt cưng ghê luôn".
Cưới xong đến giờ, anh rất ít ra ngoài nhậu với những người bạn lúc độc thân. Anh từ chối riết nên họ chán. Anh nói: "Ở nhà chơi với vợ vui hơn". Vì tính chất công việc, tôi không nghỉ cuối tuần, ngày nào tôi nghỉ anh đều cố gắng thu xếp công việc để nghỉ cùng với tôi vì sợ tôi ở nhà một mình buồn. Lần đó là ngày 14 tháng 2, tôi nghỉ nhưng anh rất bận. Vậy mà anh vẫn tranh thủ về sớm một tiếng rồi dẫn tôi vào trung tâm thương mại mua quà. Tôi nói không cần thiết phải là ngày hôm nay, anh bảo muốn có gì đó tặng tôi vào dịp đặc biệt này. Còn các ngày khác như sinh nhật, 8/3, 1/6 anh cho tiền để tôi tự ý mua sắm.
Gần 20 năm qua, sáng sáng chúng tôi ăn cùng nhau, chở nhau đi làm, tối lại về ăn tối bên nhau. Càng lớn tuổi, chúng tôi càng ít thích la cà quán xá, ở nhà cái gì cũng có. Mỗi tối chúng tôi cùng xem phim, chơi game hay giải toán (tập thể dục cho trí óc), thỉnh thoảng bật nhạc, uống rượu và ôm nhau nhảy, cũng có khi chơi cầu lông hay bida khi rảnh. Một năm chúng tôi sẽ đi du lịch nước ngoài một lần và trong nước một lần. Trong nước, chúng tôi hay đi bằng xe nhà theo kiểu phượt; anh lái xe, tôi ngồi kế bên bóc vỏ trái cây cùng nhau ăn. Có lần anh nói đùa: "Bà thím à, em biết năm nay em bao nhiêu tuổi rồi không mà còn giỡn kiểu đó". Tôi nói với anh rằng tôi không quan tâm, dù có thành bà già 90 tuổi, tôi vẫn muốn là "baby" của anh.
Thời gian chúng tôi bên nhau không quá ngắn cũng không quá dài nhưng tôi vẫn hàng ngày cảm tạ thượng đế vì đã đem người đàn ông này đến cho mình. Anh dường như là một sự bù đắp cho tất cả những nỗi buồn bã, vất vả mà suốt thời niên thiếu tôi đã trải qua. Tôi chỉ là một người đàn bà bình thường nhưng may mắn gặp được người đàn ông yêu mình chân thành. Ánh nhìn tình cảm của anh bao năm qua vẫn luôn như vậy. Tôi nghĩ tôi đã trúng giải thưởng lớn nhất của cuộc đời.
Ngọc Hà
Thu Tran