Mình cũng là một người thế hệ 7X như bạn Bình, quả là khi đọc bài của bạn mình chỉ muốn "cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" luôn. :D. Đúng là thế hệ của chúng mình ở HN những năm tháng ấy có nhiều thứ để nhớ về, để bâng khuâng, để man mác, như một mảnh hồn "quê" không bao giờ phai nhạt giữa một Hà Nội đang thay đổi đến chóng mặt.
Những năm 80 ấy sao mà nhiều cây cối thế, nhiều trò chơi dân gian, trò chơi tự chế thế (tự làm pháo hoa, tự hóa trang, vẽ mặt chơi bắn bùm, tự làm đồ chơi đồ hàng...), quá nhiều nhà nuôi lợn trong toilet (mà như Giáo sư Văn Như Cương thì lợn nuôi thì đúng hơn!), cả tháng may ra được bát phở, con ăn đến thìa nước dùng cuối cùng để bố mẹ phát xấu hổ; chuyện ăn ca ba (bột mỳ rán, khoai lang, sắn luộc...) buổi đêm thường xuyên, liên tục; tivi thì đã toàn đen trắng, lúc có hình lúc không, vỗ đau cả tay; bố mẹ công chức thi nhau dạy thêm, làm thêm, làm thuê chỉ mong đủ ăn cho con mà không xong; nhà nào có người đi nước ngoài về thì như đã được đổi đời, hàng xóm lác mắt; được vào Bách Hóa Tràng Tiền thì chắc còn mắt tròn mắt dẹt hơn nhiều dân nhà mình sang shopping ở Anh, Pháp, Ý, Hongkong...;
Trẻ con mong Tết đến vì được mặc quần áo mới (vì nhiều lúc có không được mặc, đợi đến Tết), được ăn ngon (có thêm thịt trong khẩu phần quá nhiều tinh bột hàng ngày), được đốt pháo, được mừng tuổi...
Bây giờ Hà Nội còn quá ít cây, không còn tàu điện leng keng, đồ chơi Trung thu truyền thống sắp đi vào dĩ vãng, hàng phở mọc lên như nấm mà chán nhiều hơn ngon, đường phố đông như nêm, khét lẹt từ sáng sớm đến tối.... nhưng sao mỗi khi xa Hà Nội, khi ở Sài Gòn ồn ào, náo nhiệt, ở Sydney, Roma, Paris vẫn không thể nào nguôi ngoai nỗi nhớ về những con phố xao xác lá, đường Phan Đình Phùng lá rơi đầy, quán cà phê Nhĩ bé xíu đầy ắp ghế, những con mưa phùn rả rích, nhớ Tháp Rùa mờ ảo trong làn sương mù trong những ngày đông, nhớ Hồ Tây óng ánh trong nắng chiều, nhớ phố Ngõ Gạch, nhớ Ô Quan Chưởng cổ kính và trầm mặc mình từng ngồi uống bia hơi với người bạn vắn số....
Tất cả kỷ niệm ấy sẽ khiến tôi chẳng thể định cư đâu xa Hà Nội được!
Vang