Tôi đi dạo chợ và ngắm nghía, cảnh người người đông đúc, chen nhau ngược ngược xuôi xuôi trông thật náo nhiệt. Tôi lẫn trong dòng người qua lại, hớn hở vui tươi. Bỗng khựng lại, tôi hướng mắt về một bà cụ cũng trên con đường.
Bà cụ này có gì khác để tôi phải làm như vậy. Bạn có biết không, bà cụ ấy chắc cũng ngoài 70 rồi, tóc bạc da mồi, lưng còng nhưng trên tay bà đang bê một thúng ổi. Bà vừa đi vừa rao: “ổi bà ngon lắm, các cô, các chị mua giúp bà” nhưng chẳng có một ai thèm nhìn tới dù cho đó là một cái ánh nhìn. Thật tội cho bà. Và ngay lúc đó tôi bắt gặp niềm vui ánh lên từ đôi mắt bà khi bà bắt gặp ánh mắt của tôi, bà bước vội lại chỗ tôi đang đứng: “cháu gái mua giúp bà, trưa tới giờ bà chưa bán được quả nào. Ổi ngon lắm, mười nghìn 3 quả. Cháu…cháu…mua giúp bà”. Giọng bà run run, chắc là bà mệt và lạnh lắm. Thấy thương bà quá tôi rút ra mười nghìn mua ổi giúp bà. Bà cảm ơn tôi rối rít, nghe mà đau lòng.
Tôi muốn mua hết chỗ ổi đó cho bà nhưng tôi cũng chỉ là một sinh viên nghèo đang còn sống dựa vào gia đình. Nhìn bà bước vội, tôi nhìn theo bước đi của bà, tôi đã sững sốt tôi thét “khô..ô..ông..” và chạy tới phía bà nhưng may mắn làm sao đã có một bàn tay đỡ lấy bà và tôi thở phào “may quá cảm ơn trời bà không bị ngả”. Bạn biết không lúc đó bà suýt ngã chỉ vì dòng người tấp nập, chen lấn nhau để đi, để ngắm và để lựa cho mình những món đồ Tết mà họ không hề hay biết có một bà cụ yếu ớt cũng đang đi trên con đường này với một thúng quả nặng. Bà cảm ơn vị khách đã đỡ bà rồi tiếp tục đi. Nhìn theo, tôi vẫy tay tạm biệt bà rồi về.
Tối hôm ấy tôi suy nghĩ, và đầy dấu chấm hỏi hiện lên. Tôi lại nghĩ không biết bà sống một mình hay với ai?. Bà có con cháu hay không?. Có ai sống cạnh bà không? Sao để bà đi như vậy? Buồn lắm, phải chăng xuân hữu tình vì mang về yêu thương cho những ai đầm ấm bên gia đình nhưng cũng vô tình làm cho những người cô đơn đọng vết u buồn. Nghĩ đến cảnh, tôi sắp được cùng với gia đình đón một cái Tết vui vẻ và hạnh phúc như bao Tết trước, tôi lại nghĩ về bà, không biết bà có được đón một cái Tết “một cái Tết đoàn viên” không nhỉ?.
Và bắt đầu bức tranh nhỏ ùa về trong tâm trí, một bức tranh về ngày sum vầy. Trên màu nền sắc xuân có dáng hình gầy guộc, ánh mắt hiền hòa của một cụ bà đang được đám con cháu chạy đến bên cạnh và đặt vào bà những nụ hôn của lòng hiếu thảo đây chân tình. Bà móm mém dang đôi tay ôm ấp lấy các con. Ôi hạnh phúc làm sao!
Quay về với thực tại, tôi ngậm ngùi chua xót thay, làm sao có thể giúp được cho bà. Thật đáng tiếc, nhưng dẫu có ra sao thì tôi vẫn vui khi được biết bà. Vì điều đó đã giúp tôi có được một kinh nghiệm sống mới “sống cần có yêu thương”. Và tôi cầu chúc cho bà sẽ được đón giao thừa và ăn bữa cơm giản dị, ấm lòng ngày Tết bên cạnh những người thân yêu. Tôi cũng hy vọng năm mới này và những năm sau bà được nghĩ ngơi, được con cháu chăm sóc, bà không phải dầm mưa nắng với gánh hàng ngoài chợ nữa. Tôi nguyện cầu cho bà.
![com-gia-dinh-1423334617-2656-1423629087.](https://vcdn1-giadinh.vnecdn.net/2015/02/11/com-gia-dinh-1423334617-2656-1423629087.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=qvzml5gF2qkrDR3TaeVO9A)
Đây là chút suy tư dành cho người, xin ai ơi hãy gửi tình cảm và lời chúc yêu thương đến bà và tất cả những ai có hoàn cảnh như bà để hơi ấm tình người mang xuân đến khắp nẽo quê hương. Tết sum vầy là Tết của yêu thương!
Nguyễn Thị Minh Hòa
Cuộc thi viết "Tết đoàn viên" do nhãn hàng dầu ăn Neptune phối hợp cùng VnExpress tổ chức (từ 12/1 đến 15/2) là nơi để độc giả chia sẻ, gửi gắm tâm tư, nỗi niềm của mình khi phải xa nhà vào dịp Tết, qua đó nhấn mạnh giá trị truyền thống của gia đình Việt cùng thông điệp "Về nhà đón Tết, gia đình trên hết". Bài dự thi được thể hiện dưới dạng text tối đa 1.000 từ, bằng tiếng Việt, có dấu, font Unicode, kèm theo 3 hình ảnh minh họa hoặc video có thời lượng không quá 3 phút, định dạng flv hoặc mp4, kèm theo tiêu đề phản ánh nội dung câu chuyện. Người dự thi tải video lên Youtube rồi gửi đường link cho VnExpress. Gửi bài dự thi tại đây. |