Anh viết những dòng này từ một quán cà phê quen thuộc, nơi anh bắt đầu một hành trình quan trọng để hiểu về chính mình, và cũng là nơi anh nhận ra: có lẽ đã đến lúc tìm một người đồng hành.
Nếu phải mô tả mình, anh sẽ nói mình là một "nhà kiến trúc hệ thống", người có một thói quen (hoặc có thể là một "lỗi hệ thống") là luôn nhìn thế giới như một tập hợp các hệ thống đang vận hành. Từ cách một chiến dịch marketing tạo ra cảm xúc, đến cách một bản nhạc được sắp xếp để chạm đến trái tim, hay cách những tổn thương trong quá khứ định hình nên con người ta ở hiện tại, anh luôn tò mò về "cái tại sao" đằng sau tất cả.
Hành trình của anh là một chuỗi những lần "debug" (gỡ lỗi) chính mình. Đã có những phiên bản cũ đầy lo âu và phản ứng bộc phát. Nhưng sau những cơn bão, đặc biệt là trong gần hai năm tĩnh lặng vừa qua, anh đã biến nỗi sợ cô đơn thành sự tĩnh tại. Đó không phải là sự trống rỗng, mà là sự yên tĩnh đủ để nghe được chính mình và tìm thấy sự bình yên thực sự từ bên trong.
Niềm vui của anh giờ đây không đến từ những hân hoan ồn ào, mà từ những khoảnh khắc rất nhỏ: cái gật đầu của con trai khi con thực sự hiểu một điều ba nói, sự thỏa mãn khi hoàn thành một bản kế hoạch phức tạp, hay cảm giác được tan ra khi nghe một đoạn điệp khúc quen thuộc.
Anh không tìm kiếm một người hoàn hảo, vì chính anh cũng đầy những "vết xước". Anh tìm một người bạn đồng hành, người cũng là "kiến trúc sư" cho cuộc đời mình. Có lẽ em cũng đã đi qua những cơn bão của riêng mình. Em mạnh mẽ, không phải vì em không bao giờ gục ngã, mà vì em luôn biết cách đứng dậy. Em có thể thành công, không phải vì em ám ảnh bởi công việc, mà vì em có năng lực và đam mê. Và có lẽ, giống như anh, em hiểu rằng "cái đầu lạnh" để phân tích và "trái tim ấm" để yêu thương không hề mâu thuẫn, mà là hai đôi cánh cần thiết để bay cao.
Và nếu "cơn bão" của em cũng bao gồm việc làm mẹ một mình, có lẽ hơn ai hết, anh hiểu. Anh đã đi trên con đường đó gần 10 năm nay với cậu con trai của mình. Hành trình đó đã dạy anh rằng một đứa trẻ không cần một người cha "thay thế". Chúng cần thêm một người bạn, một người đồng minh, một người dẫn dắt đáng tin cậy để chúng có thể dựa vào. Mối quan hệ của anh với con trai mình là điều anh tự hào nhất, một sự pha trộn giữa tình bạn và sự dẫn dắt. Anh tin rằng một gia đình có thể đủ lớn cho nhiều hơn một tình yêu thương.
Anh thường nghĩ về một ngày nào đó, ở một nơi yên tĩnh. Chúng ta có thể bắt đầu một ngày bằng việc cùng nhau pha cà phê trong im lặng. Em đọc sách của em, anh viết lách hoặc nghiên cứu một thứ gì đó "điên rồ" của anh. Buổi tối, chúng ta sẽ là đồng đội, cùng nhau "debug" những vấn đề trong công việc, hay đơn giản là phân tích một bộ phim vừa xem và tranh luận xem tại sao nhân vật lại hành động như vậy. Chúng ta sẽ là "phòng dựng phim" của nhau, giúp nhau nhìn lại và hiểu hơn về chính mình.
Và rồi cuối tuần, ngôi nhà sẽ đầy ắp tiếng cười của con cháu. Anh sẽ lại "làm hư" tụi nhỏ bằng những trò game, còn em sẽ lắc đầu và kể xấu anh với hội bạn thân. Rồi khi chúng về hết, còn lại hai chúng ta, mình sẽ lại cùng nhau đi du lịch, xem phim bộ, nghe nhạc, gặp mặt bạn bè cụng vài ly, hoặc chỉ đơn giản là ngồi yên bên nhau, không cần nói gì cả.
Hệ điều hành của con người rất phức tạp. Để hai "hệ điều hành" có thể tương thích và đồng bộ với nhau, có lẽ cần nhiều hơn là sự tình cờ. Nó cần một "cái chạm về tâm hồn", cảm giác nhận ra một người quen thuộc dù chỉ mới đọc vài dòng chữ.
Nếu em cảm thấy "cái chạm" đó khi đọc những dòng này, hãy gửi cho anh một tin nhắn. Biết đâu "bản thiết kế" mà em đang tìm cũng giống hệt bản thiết kế anh đang xây dựng.
Mong tin em.
Độc giả liên hệ qua email henho@vnexpress.net hoặc số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) để được hỗ trợ
- Họ tên: Tran Duy Thai
- Tuổi: 43 tuổi
- Nghề nghiệp: Kinh doanh
- Nơi ở: Quận Tân Phú, TP Hồ Chí Minh
- Giới tính: Nam