Hà Nội tháng giêng ủ mình trong cái se sắt của tiết trời đông, hờ hững giấu mình sau những tán xà cừ, gốc me, gốc sấu dằng dặc trên mỗi con phố. Mùa đông lạ với nắng nhiều hơn mưa. Cái lạnh cũng chẳng khiến cho con người ta đóng băng cảm xúc.
![554905-562878513776507-1031835-2684-7870](https://vcdn1-giadinh.vnecdn.net/2015/01/30/554905-562878513776507-1031835-2684-7870-1422604130.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=d3C5VL_Dz1HDy5MQhG8ZfQ)
26 năm là quãng thời gian tôi cùng chị chung sống dưới một mái nhà. Kể ra cũng dài đấy nhỉ, nhưng với tôi chỉ như cái chớp mắt, vừa mới đâu đây thôi…
Những năm tháng tuổi thơ còn nghe mùi khói khét sẽ mãi là miền ký ức đáng trân quý trong cuộc đời của tôi. Quy luật của vô thường và cái lý nhân - duyên dẫu có can thiệp vào tình chị em mình thì tôi vẫn dứt khoát tin rằng, ở nơi nào đó chị vẫn cứ bao dung, độ lượng, vô tư yêu và vô tư chịu thiệt thòi, vì…
Chị là… một người chị tuyệt vời, lũ bạn tôi nói thế. Chị là niềm tự hào của thầy cô, của ba mẹ. Ba mẹ tôi bảo thế. Và chị, thần tượng của tôi, không cần tìm đâu xa, chỉ cách tôi một cánh cửa mỗi khi đi ngủ, vẫn chạm mặt nhau hằng ngày.
Tôi đôi lúc giận chị, ghét chị vì chị trong mắt mọi người hoàn hảo quá, tôi có cố chen chân cũng mỏi không có chỗ đứng. Tôi mặc cảm, tôi tự ti, tôi vùng vẫy, bơi ngụp trong mớ hỗn độn ấy.
Tôi lạnh lùng, tôi trầm mặc. Tôi gặm nhấm những nỗi buồn ấy, giữ riêng mình tôi biết. Rồi gió sẽ ùa vào, hong khô nước mắt, thổi bớt đi nỗi buồn phiền. Chỉ có gió thương tôi. Tôi biết chị cũng thương tôi, như tình thương tất yếu của người thân dành cho nhau vậy. Nhưng nó đặc biệt hơn thế: vì là sinh đôi nên cảm nhận của người này thì người kia cũng đủ nhạy cảm để hiểu hết.
Tính ganh tỵ con trẻ ngày ấy rồi thì cũng nhòa dần theo thời gian, xóa tẩy đi trong lòng những đua chen ngấm ngầm, những hờn trách vội vã... Tháng giêng, dưới lòng Hà Nội, cơn mưa mùa đông bất chợt đổ xuống ào... ào.. .ào...
Mạnh mẽ, dứt khoát, rửa trôi bụi bặm vẫn ngoan cố bám riết lấy những chiếc lá nhỏ nhoi bên đường, rửa trôi cả những hoài nghi mặc niệm, sự tự ti cố hữu trong lòng bấy lâu.
Chị và tôi giờ đều có cuộc sống riêng của mình, không còn đâu cái cảnh chảnh chọe nhau, hục hặc khi bất đồng quan điểm, cũng chẳng được sóng đôi bên nhau mỗi cuộc vui bè bạn, chẳng được nghếch chân lên nói vài ba câu tầm phào…
![1453420-10200467163079932-1618-7066-5052](https://vcdn1-giadinh.vnecdn.net/2015/01/30/1453420-10200467163079932-1618-7066-5052-1422604130.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=5T63Y6ETQtDXqe2qRt2pjA)
Cứ thế, mình đã dắt tay nhau đi qua biết bao miền thương nhớ, có những khoảnh khắc giận hờn vì sự vô tâm, vụng dại của tuổi trẻ, bất chợt vu vơ nhớ về những câu thơ đọc vội:
Thương chị gái bao mùa giông nổi
Đón em đi qua những bão táp phong ba
Dù cả thế giới dường như quay lưng lại
Một mình chị giấu nước mắt thương em
Tuổi thơ của chị là ký ức về những tháng ngày vất vả quán xuyến việc nhà, thay mẹ giữ ấm ngọn lửa cho cả gia đình. Tuổi xuân của chị là những nhọc nhằn mưu sinh, đau đáu những nỗi lo đổ vỡ, oằn vai với tương lai những đứa con.
Trong tim tôi, chị là người phụ nữ “mãi còn xuân” dù sóng đời có vô tình lấy đi nhiều nước mắt và làm mềm yếu tinh thần của chị. Không, với tôi, chị vững chãi lắm, mạnh mẽ lắm. Tình thương của chị đã nâng bước tôi trong cuộc đời này.
Có muộn lắm không, khi mãi đến ngày hôm nay, những ngày tết cận kề, gọi về bao nỗi nhớ, niềm thương, sống dậy cả những kí ức đau đáu, bé bỏng, tôi mới tự nhủ mình là một phần của đời chị và cuộc đời tôi đã nợ yêu thương của chị. Rất nhiều. Bởi chị là người phụ nữ đặc biệt, đã thoát ly khỏi những ranh giới và đòi hỏi thường tình của bao người phụ nữ. Bởi chị luôn yêu tôi bằng một thứ tình yêu đặc biệt: không màng so đo, tính toán hơn thiệt, cũng chẳng cầu đáp đền hay trả ơn, trả nghĩa.
Tết đã gõ cửa từng nhà rồi đấy chị? Lại nao nao, khắc khoải, lại thèm thuồng được ngồi bên nhau nhắc nhớ về thời son trẻ, rồi câu chuyện về những người bạn chung. Chẳng biết vài chục năm nữa, khi chúng ta già đi, sẽ như thế nào nhỉ? Lại vẫn cứ xuyến xao góp nhặt từng mảnh vụn kí ức, rồi lại tỉ mẩn chắp nối lại với nhau cười khúc khích.
Tết này không kịp về đón giao thừa bên cạnh chị, chỉ mong đâu đó, nguồn sáng yêu thương sẽ ấp ôm lấy chị, nhẹ nhàng xóa đi những lo toan đời thường, để niềm vui chộn rộn trong đôi mắt, quấn quyện trên đôi môi, rạng ngời trên khuôn mặt.
Trần Thị Diệu Linh
Cuộc thi viết "Tết đoàn viên" do nhãn hàng dầu ăn Neptune phối hợp cùng VnExpress tổ chức (từ 12/1 đến 15/2) là nơi để độc giả chia sẻ, gửi gắm tâm tư, nỗi niềm của mình khi phải xa nhà vào dịp Tết, qua đó nhấn mạnh giá trị truyền thống của gia đình Việt cùng thông điệp "Về nhà đón Tết, gia đình trên hết". Bài dự thi được thể hiện dưới dạng text tối đa 1.000 từ, bằng tiếng Việt, có dấu, font Unicode, kèm theo 3 hình ảnh minh họa hoặc video có thời lượng không quá 3 phút, định dạng flv hoặc mp4, kèm theo tiêu đề phản ánh nội dung câu chuyện. Người dự thi tải video lên Youtube rồi gửi đường link cho VnExpress. Gửi bài dự thi tại đây. |