Hành trình kéo dài 2 ngày. Ngày đầu tiên, Lauren cùng bạn khá bất ngờ vì chỗ ngồi trên thuyền trải đệm êm, không như những băng ghế gỗ cứng họ từng nghe kể. Nhóm của Lauren mải miết trò chuyện, chơi bài, nghe nhạc và uống bia Lào cả ngày trên thuyền. Lauren có thể vừa phóng tầm mắt ra khoảng không tươi đẹp ngoài cửa sổ, vừa viết nhật ký. Sau 8 tiếng trên sông, cả đoàn qua đêm tại Pakbeng.
Sáng hôm sau, Lauren lên thuyền, cô và bạn chỉ tìm được vài ghế trống ở hàng cuối. Họ phấn khích vì sẽ có thêm chỗ để chân mà không ngờ đó là vị trí tệ nhất lúc đó. Cả nhóm yên vị, tìm vài miếng nệm để ngả lưng. 10 phút sau, Lauren bị đánh thức trong cơn tức tối vì thiếu ngủ, cô nhìn chằm chằm vào Stephy, bạn đồng hành, đang rối rít: "Chúa ơi, một người phụ nữ vừa chết trên thuyền!".
Lauren đảo mắt nhìn quanh để bắt kịp tình hình, hàng trăm gương mặt hoảng loạn đang dán mắt vào thi hài bọc kín chăn nằm giữa thuyền. Hai chàng trai rón rén nâng cái xác lên và đưa thẳng về phía cuối thuyền. Lauren và đám bạn nhìn nhau lo lắng khi hai người đàn ông yên lặng khiêng cái xác ra hàng ghế sau chỗ nhóm Lauren ngồi. Họ kéo một phần chăn xuống, để lộ khuôn mặt của một bà cụ.
Đám đông trên thuyền trở nên hỗn loạn, ai nấy xì xào bàn tán, một vài người bật khóc. "Mình đang ngồi cạnh xác chết", những suy nghĩ lặp đi lặp lại trong tâm trí Lauren. Cô không thể rời mắt khỏi bà cụ với làn da xám vàng và nhăn nheo, một giọt nước mắt còn vương trên má. Lauren cảm thấy như sắp nôn ra.
Mọi người lặng nhìn chồng của bà cụ khuỵu xuống sàn, gào khóc, tay giữ chặt một chiếc khăn. Khung cảnh thật đau lòng, Lauren muốn thoát khỏi đó. Còn 6 tiếng nữa thuyền mới tới Luang Prabang, Lauren sẽ phải ngồi đó, bên cạnh cái xác và nghe chồng bà than khóc.
Nghe lời bàn tán của mọi người, Lauren biết được bà cụ qua đời vì bệnh sốt rét, điều đó khiến cô lo lắng gấp bội. Lồng ngực Lauren thắt lại trong khi tâm trí cố nhớ lại xem cô đã dùng thuốc chống côn trùng chưa. Lauren bỗng nhiên nghĩ mình sẽ chết, toàn thân đổ mồ hôi lạnh toát, cô cảm thấy như ngàn mũi kim đang đâm lên người. Cô dành toàn bộ thời gian còn lại để trấn tĩnh và đánh lạc hướng dòng suy nghĩ khỏi thực tại. Mọi chuyện như cơn ác mộng với Lauren, cô chỉ có thể hình dung ra chồng của bà cụ xấu số đang phải trải qua những gì.
Cuối cùng thuyền cập bến, Lauren thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng dậy định đi lấy đồ thì phát hiện thi thể của bà cụ đang chắn ngang lối vào khoang hành lý. Từng người trên thuyền bước qua bà cụ để lấy đồ. Lauren rùng mình, cố xua những suy nghĩ ám ảnh trong đầu để với đống túi của cô trước khi hối hả lên bờ.
Chuyến tàu kinh hoàng kết thúc, Lauren mất thêm một ngày vật lộn với những mảnh ký ức. Cô sẽ mất rất nhiều thời gian để quên đi gương mặt tang tóc của bà cụ, cũng như bỏ thói quen kiểm tra da 5 phút một lần để tìm dấu hiệu bệnh sốt rét.
Trên đây là một phần trong hành trình khám phá Lào và Campuchia năm 2012 của Lauren, chủ trang blog Never Ending Steps.
Xem thêm: Giây phút nghẹt thở của du khách di tản tránh sóng thần