Lúc đó là gần 4h sáng ngày 1/4/1935 ở Fort Hamilton quận Brooklyn, Murray mệt mỏi trở về ngôi nhà hai tầng trên Đại lộ Marine, nơi anh ta sống trên lầu cùng vợ và con sau khi hoàn thành ca tối ở trạm tàu điện ngầm.
Đột nhiên, anh ta phát hiện con chó tên Brownie bị trói ở sân sau, nhảy rống lên và sủa liên tục. Murray biết bà Kelly luôn đưa Brownie vào nhà lúc 10 giờ tối, và suy nghĩ đầu tiên của anh lúc này là bà lão tốt bụng có thể đã gục ngã trong nhà.
Murray cởi trói cho con chó và đi theo khi nó dẫn anh ta xuống tầng hầm, cào cấu vào cánh cửa. Murray mở cửa ra thì Brownie phóng qua anh chạy xuống cầu thang. Tim anh đập thình thịch, anh gọi bà Kelly giữa bóng tối bao trùm, nhưng không có phản hồi ngoại trừ tiếng động phát ra từ chú chó Brownie.
Murray tìm chiếc đèn pin và bước từ từ xuống cầu thang, phát hiện bà Nora Kelly, 60 tuổi, đang bị treo trên thanh xà bằng sợi dây điện thoại cỡ lớn.
Bà Kelly là goá bụa từ lâu nuôi năm đứa con với thu nhập eo hẹp từ việc giặt quần áo cho những người lính ở Pháo đài Hamilton gần đó. Sau khi các con chuyển ra ngoài sống, bà cho gia đình Murray thuê căn lầu phía trên với giá 30 USD một tháng.
Từ khi con gái qua đời, bà đã nhận nuôi hai cháu gái sinh đôi cùng với chị gái của chúng suốt hơn 10 năm qua. Vài tháng trước, các cháu bà chuyển đến sống ở căn hộ của cha chúng tại thành phố Willimsburg.
Bà cũng nhận nuôi một cô cháu gái khác bị cha bỏ rơi và mẹ không đủ điều kiện để nuôi dưỡng cô. Đó là Florence McVey.
Murray nói với cảnh sát rằng cô cháu gái 18 tuổi này là học sinh xuất sắc nhưng đã bỏ học và nhận làm gia sư cho một gia đình ở Brooklyn để trang trải chi phí cho gia đình. Florence thường dành mọi ngày chủ nhật để thăm bà.
Cảnh sát ban đầu cũng bối rối trước vụ án bởi hiện trường giống như tự sát. Trong bếp là những thứ còn sót lại của bữa tối chủ nhật dành cho hai người: một bát thịt viên, một ít bánh mì, hai cốc cà phê.
Cảnh sát đoán Florence hẳn đã đến thăm bà như thường lệ và sau đó rời đi. Nhưng điều gì khiến người bà rời khỏi bàn ăn và xuống tầng hầm tối tăm để treo cổ tự tử?
Các điều tra viên được giao nhiệm vụ tìm kiếm và thẩm vấn Florence đã không cần phải đi xa để tìm thấy. Một cảnh sát khám nghiệm trong phòng khách đã phát hiện thi thể cô bé nằm trên sàn trước ghế sofa.
Không có dấu hiệu vật lộn, không có vết bầm tím trên mặt hoặc cổ, không có vết máu mà dấy lên nghi ngờ rằng cô bị đầu độc. Hai giả thuyết được đặt ra: Florence đột ngột qua đời vì cơn đau tim hoặc co giật, bà Kelly khi phát hiện đã quyết định tự tử và đi xuống căn hầm để treo cổ.
Cả hai giả thuyết đều không đúng sau khi các điều tra viên công bố kết quả điều tra chiều hôm đó. Khám nghiệm tử thi cho thấy bà Kelly không phải tự sát. Phổi của bà đã xẹp xuống vì một cú đánh ác nghiệt vào ngực. Kẻ thủ ác tạo hiện trường giống như tự sát. Khám nghiệm tử thi của Florence cho thấy cô chết vì ngạt thở. Cảnh sát cho rằng đây có thể là vụ cướp và hung thủ có thể là người cả hai nạn nhân đều biết.
Làm việc với hàng xóm và các thành viên trong gia đình để thu thập chứng cứ, cảnh sát nhanh chóng tập trung vào Edward Kelly, con trai của bà Kelly.
Thất nghiệp, vô gia cư và sống với mẹ một thời gian dài nhưng anh khẳng định anh không ở gần khu nhà vào đêm xảy ra vụ án. Ý nghĩ một người có thể thực hiện những tội ác tày trời như vậy với mẹ và cháu gái khiến ngay cả những cảnh sát kỳ cựu cũng phải băn khoăn và hoài nghi. Nhưng Edward có bằng chứng ngoại phạm - anh ấy đã dành cả buổi tối để ngủ trong tầng hầm của một tòa nhà trong khu phố - điều này đã được chứng thực bởi một kẻ sống lang thang gần đó. Ngay sau khi Edward bị gạch tên khỏi danh sách tình nghi, vụ án có những tình tiết mới xuất hiện.
Một người bạn cũ của bà Kelly, Eleanor Myers, khai với cảnh sát rằng bà đã đi bộ đến nhà bà Kelly vào khoảng 9h tối chủ nhật, ba tiếng trước khi án mạng xảy ra.
Myers cho biết bà đã gặp Thomas McFarland, con rể của bà Kelly và là cha của ba cô gái chuyển đến sống với bà gần đây. McFarland có vẻ không ổn khi anh ấy nói với bà Myers rằng mẹ vợ không có nhà và đột ngột đóng cửa lại.
Cảnh sát nhanh chóng bắt Thomas McFarland. Anh ta được lấy dấu vân tay, sau đó bị thẩm vấn trong bốn giờ tại đồn cảnh sát Fort Hamilton.
Sau bốn tiếng thẩm vấn, McFarland đã nhận tội về vụ giết người nhưng thề rằng đã uống rượu suốt cả ngày và không thể nhớ gì nhiều. Anh ta nói"hoàn toàn không có lý do, không có động cơ" và đổ lỗi say rượu cho tội ác tày trời của mình.
Các công tố viên cáo buộc anh ta đã cãi nhau với bà Kelly khi bà ngăn anh ta uống rượu khi đến thăm nhà bà. Tức tối, McFarland ra tay sát hại bà, sau đó hoảng loạn và thủ tiêu cả cô cháu gái Florence vì là nhân chứng.
Tại phiên tòa xét xử anh ta, các luật sư của McFarland đã đưa ra lời bào chữa rằng anh ta là một cựu chiến binh trong Thế chiến thứ nhất và bị chấn động tâm thần.
Nhưng ngay cả lời khai đau lòng của đứa con gái 14 tuổi của anh ta, người nói rằng anh ta dễ bị thay đổi tâm trạng và hay mất trí tạm thời cũng không thể giúp McFarland thoát khỏi án tử bằng ghế điện.
McFarland đã bị thi hành án vào tháng 8/1936 sau khi nói với các phóng viên: "Tôi ước có thể sửa chữa những sai lầm đã gây ra".
Hoàng Phong (Theo NY Daily News)