Tôi 16 tuổi, học lớp 10, là người suy nghĩ nhiều và còn có lúc suy diễn. Khi viết ra những dòng này, bản thân tôi vẫn ngờ vực về mình. Gia đình tôi vốn nghèo khó, anh trai đang xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Lương của anh gửi về chẳng đủ để lo cho tôi nên tôi phải tự kiếm việc làm để đóng tiền học. Bố mẹ tôi đã già, chuẩn bị nghỉ hưu. Tôi luôn phải trăn trở, suy nghĩ làm thế nào để lo cho bố mẹ mình, làm cách nào để giảm bớt gánh nặng hàng ngày cho họ. Tôi làm thêm nhưng không làm được nhiều thời gian. Tất cả là bởi tôi phải đối mặt với giáo viên, phải chạy học thêm, phụ đạo tới mức không còn có cơ hội để nghỉ ngơi. Giáo viên của tôi tính tình cực kỳ đáng sợ, ít nhất là đối với tôi. Họ luôn nói chúng tôi không có tương lai, có mơ cũng không thành công bằng những giọng điệu khinh thường.
Tôi học không giỏi vượt trội, học được ở mức biết làm các bài dạng thường chứ không phải những bài của học sinh giỏi nên tôi luôn nỗ lực học rất nhiều. Đối với tôi việc học giỏi là một điều quan trọng để thay đổi cuộc sống sau này. Tuy nhiên, thay vì thầy cô động viên, họ lại vùi dập học sinh của mình bằng những câu mỉa mai rằng chúng tôi chẳng có tương lai. Tôi có lúc đã khóc và rất sợ học môn của những giáo viên đó, tôi sợ họ lại nói vậy lần nữa. Trước đến giờ, giáo viên luôn có cái nhìn không thiện cảm với tôi, có lẽ do cách tôi luôn cuống cuồng, rụt rè mỗi khi vào tiết của họ. Tuy vậy không hẳn là môn của họ tôi học dốt, có thể tôi học được nhưng lòng lúc nào cũng không thoải mái khi học. Có một lần, cô bạn ngồi cùng bàn của tôi trong lúc kiểm tra đã lật giở vở của tôi chép bài, giáo viên bắt được và thay vì phạt bạn của tôi thì lại phê bình và phạt tôi, tôi còn không biết cô ấy lấy vở mình từ lúc nào. Giáo viên bảo tôi chỉ giỏi ngụy biện, chống chế và thậm chí còn hủy bài thi của tôi.
Tôi cảm thấy thật sự bất công, rất sợ hãi dù bản thân tự biết không làm gì sai. Tôi sợ không vì bài kiểm tra mà vì cách giáo viên nhìn mình kiểu coi thường, ghét bỏ. Tôi từ lúc mới học đến giờ thực sự chưa từng thiếu bài, chưa bao giờ dám gian lận và luôn nỗ lực cho gia đình mình. Vậy mà tôi chỉ nhận lại sự săm soi, căm ghét của giáo viên với mình. Tôi không dám kể cho cha mẹ vì họ không giải quyết được và tôi cũng không muốn họ bận lòng về mình nữa. Tôi muốn hỏi mọi người vài điều: Điều tôi kể ở trên là do tôi tự suy diễn hay là thực sự? Làm cách nào tôi lấy được thiện cảm của giáo viên, xin đừng dùng vật chất vì nhà tôi thực sự không giàu có, dư dả. Làm cách nào để tôi có thể lấy lại điểm bài kiểm tra? Điểm số thực sự rất quan trọng với tôi, tôi lại không có quyền giải trình vì giáo viên luôn cho là ngụy biện.
Minh