Năm 1460, vua Lê Thánh Tông lên ngôi. Ngay năm đầu chấp chính, nhà vua trẻ đã tự tay viết chiếu bổ nhiệm Nguyễn Trực làm Tuyên phụng đại phu, Trung thư lệnh, đặc thụ Hàn lâm viện Thừa chỉ, kiêm Tế tửu (hiệu trưởng) Quốc Tử Giám - trường đào tạo nhân tài của đất nước.
Nhận nhiệm vụ mới, Nguyễn Trực đã dày công biên soạn nhiều tài liệu giảng dạy cho các sĩ tử và được người đương thời tôn làm bậc nho sư.
Nhà vua cũng đặc biệt coi trọng ý kiến của quan Ngự sử dưới triều vua trước. "Trong quá trình soạn bộ Thiên nam dư hạ tập, mỗi lần xong một tập, nhà vua lại cho người đưa đến tận nhà Nguyễn Trực để ông đọc và phẩm bình. Sau mỗi buổi xướng họa của nhà vua với 27 danh sĩ trong hội Tao Đàn, vua đều cho người chép lại, gửi đến để ông duyệt qua, dù Nguyễn Trực không thuộc số Tao Đàn nhị thấp bát tú", sách Những người thầy trong sử Việt viết.
Nguyễn Trực còn được vua Lê Thánh Tông coi trọng đến mức, khi tuổi cao ông muốn được về thôn quê sống giản dị, vua không để ông về mà cử ngự y đến tận nhà chăm sóc. Vị Lưỡng quốc Trạng nguyên sau đó qua đời ở tuổi 57, được lập đền thờ tại quê nhà xã Tam Hưng (huyện Thanh Oai, Hà Nội). Năm 2011, đền thờ của ông được công nhận là Di tích lịch sử cấp quốc gia. Tên của ông được đặt cho một con phố thuộc quận Hà Đông.
"Khai quốc Trạng nguyên, văn chương vẻ vang trong nước, nổi tiếng một thời. Triều vua nào cũng được yêu chuộng, giữ việc văn hành, ở ngôi quán các, là người khiêm tốn, trước sau vẹn toàn", danh sĩ đời sau Thân Nhân Trung nhận xét về Nguyễn Trực.
>>Quay lại