Trong 6 tháng đầu năm 2001, Giám định Pháp y Trung ương phía Nam đã tiếp nhận khoảng 10 vụ trẻ bị xâm hại tình dục do cơ quan công an một số tỉnh thành chuyển đến. Như trường hợp của cháu O. (sinh 1993) ở thị trấn Madagui, Lâm Đồng, bị xâm hại tình dục từ ngày 25/10/2000. Công an huyện Đạ Huoai đã đưa cháu đi bệnh viện khám màng trinh. Kết quả: “Màng trinh không rách hoàn toàn, vết rách cũ...”. Sau đó, Công an Lâm Đồng trưng cầu giám định lại ở Giám định Pháp y Lâm Đồng, ngày 18/12/2000 cho kết quả: “không rách”. Không biết ai đúng, Công an tỉnh lại phải trưng cầu Giám định Pháp y Trung ương làm lại lần nữa, kết quả: “Màng trinh còn nguyên”. Một vụ khác, cháu Â. (1986), ở huyện Thống Nhất, Đồng Nai. Giấy y chứng của Trung tâm Y tế huyện ngày 15/2 kết luận: “Màng trinh rách hoàn toàn”, còn Giám định Pháp y tỉnh khi giám định lại, kết luận: “Màng trinh có hình hoa khế, không rách”. Nội vụ chuyển lên Giám định Pháp y Trung ương: “Màng trinh bị tưa, vị trí 3h, chưa rách...”. Tương tự, cháu G. (1989) ở huyện Đức Trọng, Lâm Đồng, bị ông già 75 tuổi xâm hại tình dục, chỉ vì kết quả giám định trái ngược nhau, gia đình đã phải đưa chuyện buồn của mình lên cơ quan báo chí.
Giám định trái ngược vì không biết luật?
Theo quy định, khi có vụ xâm hại tình dục xảy ra thì nạn nhân sẽ do giám định viên khám. Giám định viên phải là bác sĩ sản phụ khoa, được học chuyên sâu về khám màng trinh. Thế nhưng thực tế, trong nhiều hồ sơ trưng cầu giám định lại do công an địa phương chuyển lên Giám định Pháp y Trung ương, việc giám định trẻ bị xâm hại tình dục lại do nữ hộ sinh trạm y tế, bác sĩ điều trị, trưởng khoa giám định và cũng ký tên, đóng dấu đàng hoàng. Ngoài ra, theo quy định, khi có vụ xâm hại tình dục thì phải trưng cầu giám định ở tổ chức giám định pháp y tỉnh. Nếu bệnh viện huyện nào có giám định viên thì cơ quan công an mới trưng cầu giám định ở đó và chỉ có giám định viên mới có quyền giám định. Thế nhưng hiện nay, vẫn có công an xã, huyện không biết quy định này. Họ cứ đưa trẻ đến giám định ở những cơ sở y tế không có chức năng, không có giám định viên. Hậu quả là những kết quả giám định trái ngược nhau, gây bất bình cho người dân. Đã có trường hợp giám định viên bị người nhà nạn nhân đuổi đánh vì kết quả giám định thật không giống với giám định giả...
Bác sĩ Trương Văn Việt, Phó giám định viên trưởng, Giám định Pháp y Trung ương, khẳng định: "Kết quả giám định trái ngược nhau còn do trình độ chuyên môn của tuyến dưới yếu, trang bị kỹ thuật y khoa thiếu... Ngoài ra, nếu cơ quan tố tụng chỉ căn cứ vào chuyện rách hay không rách để luận tội thì thật là ấu trĩ.
Làm gì khi con em bị xâm hại tình dục?
Ngay từ khi sự việc xảy ra, gia đình phải báo và đưa trẻ đến cơ quan công an, đồng thời giữ nguyên hiện trạng, không nên tắm rửa cho trẻ, lưu giữ tất cả những gì liên quan (quần áo, đồ lót...). Cơ quan công an phải có trách nhiệm trưng cầu giám định đến đúng cơ quan có chức năng giám định pháp y để khám. Nếu thấy trẻ sau khi bị xâm hại tình dục có biểu hiện bất thường về tâm lý, gia đình có thể yêu cầu cơ quan công an trưng cầu giám định tâm lý.
Theo các giám định viên, trẻ bị xâm hại tình dục, ngoài thương tổn về thể xác, còn bị ảnh hưởng xấu về tinh thần, danh dự. Hành vi của kẻ cưỡng bức có thể ảnh hưởng đến suốt cuộc đời đứa trẻ, thậm chí làm các em bị tâm thần, sợ đàn ông hoặc rơi vào cuộc sống buông thả, sa chân vào con đường mại dâm. Từ chỗ đó, cơ quan tố tụng cũng như gia đình người bị hại đều muốn kết quả giám định pháp y để chứng minh được tội của kẻ ác dâm. Nhưng hầu hết trẻ đến giám định pháp y đều trong tình trạng muộn, gây khó khăn cho việc giám định. Kẻ phạm tội thường không chịu nhận và chối tội, do đó nếu cơ quan công an cứ đợi chờ kết quả giám định để có cơ sở truy tố đúng người, đúng tội thì là điều không nên. Theo luật định, kết quả giám định pháp y chỉ là hỗ trợ, củng cố, bổ sung cho công tác điều tra, không phải cứ rách màng trinh mới là phạm tội.
(Theo Tuổi Trẻ, 7/7)