Chia tay không phải chấm dứt, mà để hai ta sống cuộc đời khác tốt đẹp hơn.
Bây giờ đã là cuối mùa thu, cũng là hơn một năm chúng ta hò hẹn. Và cũng bằng ấy thời gian, ngoài Vietnam Idol Kids, cái tên Văn Mai Hương gần như vắng lặng trên thị trường âm nhạc - nơi lẽ ra phải thuộc về mình, và mình phải bừng sáng như mình từng mơ ước. Tôi không hề hối tiếc vì hơn 400 ngày qua đã chọn anh chứ không phải âm nhạc, chọn yêu một thanh tra xây dựng chứ không phải một soái ca ngôn tình. Album đã thu xong tôi ngừng ra mắt, MV đã xong, concept tôi bỏ lại phía sau, những hợp đồng lưu diễn nước ngoài tôi đành xin lỗi đối tác... Khi yêu thì làm gì nghĩ sâu xa rằng mình sẽ được nhiều hay sẽ mất? Mình chỉ biết mình nhìn thấy người đàn ông này, ấm áp trong vòng tay người này, và người phụ nữ nào rồi thì cũng cần một gia đình ấm áp...
Nhưng rồi, sau ngần ấy ngày tháng, sau rất nhiều biến đổi, cả trong lòng chúng ta cũng đổi thay những suy nghĩ về nhau, tôi chợt nhận ra con người tôi đang có không giống như con người mà anh muốn tôi thuộc về. Âm nhạc là máu đang chảy trong huyết quản tôi, không có chúng , tôi trở thành cô gái ngốc nghếch và tẻ nhạt.
Anh không thích tôi xuất hiện trước đám đông, không thích tôi chạy show tất bật, anh cũng sợ cả những người đàn ông lấp lánh cùng ánh đèn flash có thể kéo cô gái của mình đi mất. Sau mỗi lần đi show về là mỗi lần mình nhìn nhau bằng những ánh mắt không mấy trìu mến, những cuộc cãi vả dai dẳng mà chưa bao giờ giải quyết được vấn đề.
Nhưng, sau hơn hết, khi tôi ngốc nghếch và tẻ nhạt trong gian bếp, chính là hình ảnh mà anh chẳng bao giờ muốn nhìn. Tôi biết làm gì, khi âm nhạc là tất cả những gì có thể làm tôi tươi trở lại, khuôn mặt mới hơn hôm qua, và trái tim cũng rộn ràng không ủ ê sầu não?
Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, tựa vịn vào những bài hát để trưởng thành từng ngày. Khi tôi tách rời khỏi chúng, tôi thấy mình chẳng còn chút năng lượng gì để tiếp tục. Tôi vẫn còn trẻ, tôi còn cả thanh xuân trước mặt, mặc nhiên không thể chôn vùi...
Sai lầm lớn nhất của tôi là xách vali mang theo Coco và Kiwi ra Hà Nội....
Và giờ đây tôi chọn ra đi, ra đi trong im lặng. Một cách mà có lẽ chỉ những người vui chơi qua đường họ mới dùng...
Có thể anh sẽ không bao giờ biết, bữa tôi hát event ở Vincom, má anh đã đến. Má ôm bó hoa lớn, đứng nhìn tôi hát, lặng lẽ khóc. Xa anh có thể tôi không khóc, nhưng nhìn vào tình yêu thương của ba má, anh chị và các cháu anh dành cho tôi, một cô gái vốn từ xa lạ trở thành thân thuộc với gia đình, tôi đã không bình tĩnh được.
Lúc mới biết chuyện má anh có khóc và nói rằng: "Con hãy cho cả hai một cơ hội , cho nó thêm một cơ hội để trưởng thành được không con. Thực lòng chưa bao giờ má yêu quý và mong muốn ai làm dâu trong gia đình như con!".
Tôi buồn lắm nhưng cũng bình tĩnh nói: "Con nghĩ rằng con xứng đáng, nhưng tình yêu không phải là câu chuyện của sự công bằng, và ai xứng đáng hơn ai. Chúng con đã không còn đủ cảm xúc để nuôi dưỡng một cuộc tình, và con cũng không thể nào bỏ quên âm nhạc được. Nếu như có thể, cho con xin kiếp sau được làm dâu con trong gia đình".
Và, nếu có nuối tiếc, thì tôi nuối tiếc sự nhã nhặn và nề nếp trong gia đình anh, một gia đình có gia phong đủ tốt để bất cứ ai nhìn thấy cũng muốn được tựa nhờ, mà không mảy may trong lòng gợn lên vẩn đục.
Chúng ta đã chia tay nhau rồi. Tôi lặng lẽ chấp nhận và suy nghĩ nhiều ngày, trong bóng đêm một mình ngồi trên ban công nhìn ra phố đầy hoa sữa, trong căn phòng còn đầy mùi sơn mới mà tôi một mình dọn đến ở Sài Gòn, trên đường phố đầy những gương mặt xa lạ ở Tokyo, và cả những buổi tối náo nhiệt ở Bangkok... Anh biết không, người con gái khi yêu thường không giữ gì cho mình, nên khi đánh mất một cuộc tình, họ cần thời gian để hồi sức, để khâu vá lại những vết xước mà dù muốn dù không thì cuộc chia tay kia cũng cào xé đến tổn thương...
Ai cũng nói, tình yêu đẹp thế, chia tay đủ rồi, giờ nối lại cùng nhau đi. Tôi không phải không có lúc chạnh lòng nghĩ tới. Nhưng tất cả mọi điều, tôi đều đã không làm, tôi phải đi theo tiếng gọi của trái tim tôi thôi, anh à. Nếu có kiếp sau, biết đâu là duyên phận, thì may mắn ta làm lại từ đầu...
Và cũng có những vị nào đó xấu tính đồn thổi tôi bỏ nghề để chuẩn bị cưới, chăm lo cho gia đình nên gọi quản lý nói giờ không ai mời show nó nữa đâu! Đấy chua chát lắm.
Ngày mai, anh sẽ thấy tôi trở lại, trên sân khấu, trong những bài hát mới, chứ không chỉ là những bài hát cũ của tôi anh để trong playlist trên xe hơi.
Ngày mai, anh sẽ thấy tôi vui tươi, dù không còn cánh tay mạnh mẽ của anh đỡ nâng, nhưng tôi đã lựa chọn ca hát, thì tôi phải tận cùng hạnh phúc. Vì đó là con đường mà tôi đã chọn.
Ngày mai, rồi ai trong chúng ta cũng sẽ có một tình yêu mới, thì hãy tin là tôi sẽ luôn dành cho tình yêu ấy của anh một nụ cười. Tôi không giận anh, không hận anh, chỉ là năm tháng thanh xuân còn rất xanh, và tôi đang đi tìm mùa quả chín. Chia tay không phải là chấm dứt, mà để chúng ta bước vào một cuộc đời khác, đẹp đẽ hơn...
Nhớ nhé! Tìm người nào đó để anh có thể tự tin vào công việc của người đó nhé! Đừng như anh đã từng nói với tôi: "Anh tự hào về con người em chứ không tự hào về công việc của em!".
Chào anh, người đàn ông mà tôi đã yêu như yêu giấc mơ của chính mình...