Trà Giang tìm thấy niềm vui trong tranh. |
Trà Giang bảo chị già rồi. Chị đã không còn trẻ như xưa nhưng ở chị vẫn còn đó những nét xưa. Vẫn gương mặt đằm thắm, phúc hậu, nụ cười bừng sáng rạng rỡ rất “điện ảnh” của ngày nào. Trong triển lãm tranh của chị và họa sĩ Phan Vũ có những bức tranh với độ màu nóng, mạnh mẽ, nồng nhiệt của Phan Vũ và có những bức tranh với gam màu nhẹ, trong sáng, thanh thoát của Trà Giang. Màu của bầu trời, của hoa, của những dòng sông, những đám mây lửng lơ không năm tháng... đã đi vào tranh của chị. Một chút kỷ niệm ùa về khi bà Nguyễn Thị Xuân Phượng - chủ phòng tranh Lotus - kể rằng, ngày xưa có một anh chàng phóng viên người Nhật rất "mê" Trà Giang. Anh chàng chụp Trà Giang rất nhiều. Ngày thường anh hay cắt cúp, săm soi rồi hỏi bà Phượng về cô diễn viên Trà Giang luôn luôn. Đó là những năm 1960, khi Trà Giang còn là cô diễn viên độ tuổi 20 đóng vai chính trong phim Chị Tư Hậu, nhưng đến rạp vẫn bị người soát vé chặn lại hỏi vé vì... không biết cô là ai?
Còn bây giờ, chị thường tìm thú vui trong tranh tại phòng vẽ. Trong phòng treo một bức ảnh lớn Trà Giang chụp chung với Bác Hồ tại Đại hội Văn nghệ sĩ toàn quốc năm 1961, tấm pa-nô phim Một ngày mùa thu - phim đầu tay của chị, cũng năm 1961. Nhưng nhiều hơn cả vẫn là tranh của chị, và cả những bức tranh cô con gái Bích Trà vẽ chân dung mẹ. Hồi tháng 10, tranh của Trà Giang triển lãm ở Lotus Gallery, ngày đầu tiên 14 bức đã bán hết veo. Có thể vì mọi người vẫn yêu mến chị. Nhưng trên hết, những bức tranh ấy tuy chỉ là những màu sắc, đường nét của người mới bước vào hội họa, nhưng người xem vẫn cảm nhận và yêu cái tinh thần trong sáng, tình yêu thiên nhiên mà chị thể hiện trong tranh. Có vậy họa sĩ Đỗ Xuân Doãn mới nói, tranh Trà Giang mang đầy chất thơ, nhẹ nhàng và thanh thoát như hơi thở.
Trà Giang đến với hội họa cách đây 5 năm, sau sự ra đi của người bạn đời là nghệ sĩ Bích Ngọc. Con gái chị là nghệ sĩ piano Bích Trà cũng không được gần mẹ vì đang theo đuổi ngành học biểu diễn piano ở nước Anh xa xôi. Những lúc Bích Trà nghỉ hè về thăm, lòng chị chưa trọn niềm vui gần con đã “lây” nỗi buồn của con gái. Bích Trà sang Nga học piano năm 14 tuổi, nay 31 tuổi vẫn miệt mài theo đuổi chương trình cao học ngành biểu diễn piano ở Anh. Những ngày về nước, cô rất muốn được biểu diễn, giao lưu, trao đổi kinh nghiệm với khán giả, đồng nghiệp. Bích Trà tâm sự với mẹ rằng cô muốn trong ba tháng hè về nước mọi người "hãy hành xác cô đi", để cô có thể trao đổi những gì cô được học ở nước ngoài. Nhưng lại có quá ít lời mời như vậy.
Tình cờ xem lại một chương trình biểu diễn của Bích Trà trên tivi, chị lặng nhìn từng ngón tay, từng nét mặt của con. Rồi trong từng phút, từng giây nhìn con mê đắm trong âm nhạc, chị đã nghẹn ngào bật khóc. Chị khóc vì hiểu được tình yêu Bích Trà dành cho âm nhạc, khóc cho cả niềm hạnh phúc, khóc cho cả những gì chị đã hy sinh cho con.
(Theo Thanh Niên)