![]() |
NSƯT Thanh Kim Huệ. |
Tôi nhớ năm 12 tuổi, nhờ một ký giả kịch trường giới thiệu nên được về đoàn Thanh Minh Thanh Nga 2. Hôm đó, một buổi chiều, đoàn tập vở Đồ long kiếm tại nhà chị Thanh Nga. Chị vào vai nữ hiệp còn tôi đóng vai tỳ nữ theo hầu. Đến lớp của chị tập, lẽ ra phải nói trước một câu thoại để tôi từ trong cánh gà bước ra thì chị lại nói trật nên tôi không ra. Người quản lý thấy vậy liền thúc tôi cứ ra đi, tôi cãi lại: "Tại chị ấy nói sai tuồng làm sao em ra được". Không ngờ chị Nga ở bên ngoài nghe thấy, ai cũng tưởng chị sẽ nổi giận đùng đùng vì từ trước đến nay chị nói gì mọi người cũng nghe. Không ngờ chị phì cười và nói: "Con nhỏ đó nguyên tắc ghê, như vậy là rất tốt, sẽ tạo được sự nghiệp lớn trong nghề chứ chẳng chơi". Lúc đó, tôi chỉ biết cười và trong lòng đã có một ấn tượng đẹp về Thanh Nga, một nữ nghệ sĩ nổi danh, tài sắc, ca hay diễn giỏi, lại là con gái bà bầu nhưng không kiêu ngạo mà rất công bằng.
Thời đó, tôi còn nhỏ nhưng có biệt tài xem bói bài, chị Nga thường xuyên chở tôi về nhà xem, nhiều lần tôi được chị khen đúng nên cho tiền. Sau năm 1975, tôi rời đoàn nên chị em ít có dịp gặp nhau, lúc đó tôi đã lập gia đình và tạo được tên tuổi cho mình. Có lần tôi diễn, chị còn mang một đống mũ đội đầu của nhân vật vào cho tôi chọn khiến tôi vô cùng cảm động. Lần tôi sang Mỹ du lịch, gặp lại chồng cũ của Thanh Nga, tôi hỏi anh: "Đã sống đến 70 tuổi rồi, ngồi ngẫm nghĩ lại, anh thấy thương ai nhất?", anh đã trả lời: "Đến bây giờ, tôi thương Thanh Nga nhất, cô ấy là một nghệ sĩ có tâm tính hiền lành, trong sáng".
Một kỷ niệm nữa về chị mà tôi không bao giờ quên là lần hai chị em thu chung bài vọng cổ Người mẹ đào hầm. Lúc đó, tôi đã nổi danh qua các vở Lan và Điệp, Mái tóc người vợ trẻ..., thu xong, thấy chị nói khô cổ quá, tôi liền chạy đi lấy nước cho chị uống, vậy mà chị Nga rưng rưng cảm động: "Trời, em nổi tiếng vậy mà còn đi rót nước cho chị sao?". Chị cứ cầm cốc nước xoay xoay: "Chị tưởng khi người ta đã nổi tiếng thì không ai hạ mình ". Tôi cầm tay chị nói: "Tại em mến, trân trọng chị nên làm vậy thôi, chị uống đi cho em vui". Chị Nga là vậy, chỉ có một việc làm nhỏ cũng suy nghĩ nhiều.
Trời sinh Thanh Nga ra để làm nghệ sĩ, trong từng vai diễn của chị luôn toát ra sự đài các, sang trọng, rất tự nhiên chứ không cần phải diễn nhiều. Tôi học hỏi và ảnh hưởng ở chị trên sân khấu và ở ngoài đời là tấm gương về sự yêu thương và vị tha. Cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn cố gắng không để lại tì vết nào như lời chị từng dạy: "Nghệ sĩ cần có một cái tâm trong sáng".
Thanh Kim Huệ
(Theo Thế Giới Nghệ Sĩ)