Mẹ qua đời khi tôi mới 6 tháng tuổi, một năm sau bố cưới vợ mới (tôi vẫn gọi là mẹ). Từ khi còn rất nhỏ, bố mẹ đã cấm tôi giao du bạn bè, luôn dạy tôi rằng trên đời này chẳng có đứa bạn nào tốt.
Trước năm 2015, tôi vẫn còn ở quê, là một cô bé hồn nhiên, ngây thơ, cân nặng 60 kg. Sự hồn nhiên, ngây thơ cũng như tình yêu gia đình của tôi bắt đầu biến mất dần từ năm 2015, khi bước chân vào Sài Gòn.
Khi còn ở chung, chị hai và chị ba suốt ngày gây gổ, tính toán chi li với nhau từng đồng và từng việc lặt vặt, thường trút bực tức lên tôi, chửi bới giày vò tinh thần tôi. Có những việc tôi không làm mà chị ba lại điện về quê cho bố mẹ, kể lể sai sự thật. Tất nhiên, bố mẹ chẳng tin tôi, chửi tôi rất thậm tệ. Mỗi lần tôi bị chửi, chị ba lại cười khoái chí. Ở cùng với hai chị, việc gì cũng đến tay tôi, làm từ sáng đến đêm, còn không kịp học bài. Tôi thấy mình còn tệ hơn ôsin vì chẳng có đồng lương nào. Kể cả khi bị ốm, tôi vẫn phải làm mọi việc, nói ra bố mẹ lại bảo: "Nó cho mày ở, mày phải làm việc là đúng rồi, kêu ca gì nữa", nhiều đêm tôi thức trắng chỉ để khóc.
Từ cô bé 60 kg, tôi suy kiệt cả về thể chất lẫn tinh thần, còn 38 kg chỉ trong vòng 3 tháng vào Sài Gòn. Đỉnh điểm, tôi tìm đến cầu Sài Gòn để nhảy, gặp một ông bác lớn tuổi kịp thời ngăn lạ và khuyên nhủ tôi hãy sống tiếp cho bản thân. Tôi là người hướng nội, càng ngày lại càng khép mình hơn, sống trong im lặng.
Rồi chị ba tôi láy chồng, ra ở riêng. Chị tôi luôn bênh chồng và mẹ chồng, kể cả khi phát hiện chồng lăng nhăng chị vẫn thể hiện trên mạng xã hội rằng gia đình mình hạnh phúc, chồng giỏi giang. Không ít lần chồng và mẹ chồng chị đổ oan cho tôi, không kiểm lại camera nhà thuốc đã kết tội tôi luôn. Có lần cháu tôi (học lớp một và thương tôi) kể rằng ba mẹ cháu không muốn tôi sống ở đây nữa. Tôi qua ở cùng bạn nhưng sợ gia đình buồn và lo lắng nên lại trở về, chị ba mói luôn: "Mày cút ra khỏi nhà tao. Tao không có đứa em như mày". Mẹ tôi không một giọt nước mắt, bố tôi thì bảo: "Mày bỏ đi tao lập bàn thờ luôn".
Chị ba làm ra nhiều tiền nhất nhà, bố mẹ tôi rất thích ở cùng chị. Chị nhờ gì bố mẹ cũng làm giúp, luôn bệnh vực chị dù mọi thứ sai rành rành trước mắt. Mọi việc tồi tệ chị làm với tôi, bố mẹ vẫn bênh: "Nó là chị mày. Mày phải nhường nhịn, nghe lời và phải làm cho nó". Chị ba từng đổ cơm không cho tôi ăn, giấu giấy nhập học của tôi, chửi bới tôi. Tôi làm ôsin không lương cho nhà thuốc của vợ chồng chị. Chú ruột tôi còn nói: "Bố mẹ mày chỉ có chị mày là con thôi, còn mày là ôsin".
Bố tôi luôn tự cao, xem thường người khác và thích soi mói đời tư của họ. Với bố, bạn bè tôi toàn là những người bỏ đi dù ông chưa bao giờ gặp các bạn. Kể cả khi có người kể chuyện tôi tự tử, bố mẹ vẫn không một lần tìm hiểu nguyên do. Rồi khi bỏ vốn cho tôi mở nhà thuốc, cứ ngỡ cha mẹ yêu thương, nào ngờ họ kiểm soát tôi từng ly từng tí (dù cha mẹ không có chuyên môn về dược), ép tôi phải bán hàng theo ý chị ba và lấy hàng thông qua chị. Tất nhiên, chị ba kênh giá rồi và hiển nhiên bố mẹ biết rõ điều đó. Tức nước vỡ bờ, tôi làm theo ý mình và bị cả nhà cạch mặt, cho rằng tôi vô ơn, bất hiếu, vô tích sự, hỗn láo.
Anh trai tôi ở xa, sống tách biệt khỏi gia đình nên nhiều chuyện anh không rõ. Anh cũng sống nội tâm, hiền giống tôi (nhiều người bảo anh em tôi giống mẹ ruột, còn hai bà chị giống bố), không toan tính, chỉ luôn mong xây dựng gia đình hạnh phúc.
Tôi chưa từng biết đến đi chơi, son phấn, ăn mặc đẹp, đến việc học cũng lỡ dở. Tôi không có thời gian cho bản thân vì bận làm ôsin. Kể cả khi bố mở bán vịt kiếm thêm ở nhà chị ba, tôi bỏ qua việc cá nhân để phụ giúp bố nhiều nhất (70-80%), nghĩ một mình bố làm sẽ cực. Đến khi bố bán chậm, phải dẹp tiệm, cả nhà chửi tôi vô tích sự, không làm được gì, chỉ ăn bám. Bạn thân chỉ đến nhà tôi một lần là đứa nào cũng sợ hãi, bảo gia đình tôi tính toán. Nhiều người biết chuyện của tôi, đều bảo tôi hãy sống vì bản thân, ra ngoài mà sống, nhà này đã không yêu thương mình thì thôi đừng nghĩ cho họ, họ nuôi mình lớn chỉ để xem mình là công cụ kiếm tiền thôi.
Nhiều lúc tôi khóc vì tủi thân. Tại sao mình được sinh ra? Vì sao mẹ ruột lại bỏ tôi mà đi? Vì sao không một ai vui mừng khi tôi trở về mà chỉ xoáy vào chuyện tiền rồi chửi bới tôi. Gia đình đúng là địa ngục trần gian với tôi.
Huệ
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.