Nếu có cuộc thi về lấy vợ, chắc tôi nằm trong top đầu. Tôi có năng lực bình thường, hình thức không có gì nổi trội, gia cảnh bố mẹ thuần nông, chạy vạy vay mượn mới nuôi mấy anh em ăn học hết đại học. Vợ tôi khởi đầu cũng tương tự. Ngày quen nhau được hơn một năm, bố em phát hiện bị bệnh hiểm nghèo giai đoạn cuối, ông muốn nhìn thấy con gái kết hôn. Em gặp tôi và yêu cầu một điều kiện là cho em được hỗ trợ kinh tế gia đình em tới lúc bố mất. Tôi không ý kiến gì, chỉ cần nuôi tôi ngày hai bữa và cho đủ tiền xăng xe đi làm là được.
Chúng tôi kết hôn, kể từ ngày đó cứ có lương tôi chuyển cho vợ, giữ lại vài triệu đồng đủ chi tiêu, cũng chẳng quan tâm vợ tiêu tiền thế nào. Tôi không có khả năng kinh doanh, chỉ loanh quanh làm giờ hành chính ở công ty, lương khởi điểm 8 triệu đồng, giờ qua 10 năm lương nhận về chưa được 20 triệu đồng, không có thu nhập ngoài. Môi trường ở công ty toàn anh em vui vẻ, thời gian thoải mái, linh động, tôi có thể sắp xếp đưa đón con học chính và học thêm nên vẫn gắn bó. Vợ tôi ngược lại, cô ấy làm ngày làm đêm, buôn bán bất động sản kiểu mua đi bán lại.
Tới hiện tại chúng tôi có tài sản là một căn nhà đang ở, một căn chung cư cho thuê và mới mua ôtô để đi lại. Ở nhà tôi phân chia nhiệm vụ, vợ kiếm tiền, chồng nuôi dạy con, việc nhà có máy móc hỗ trợ rồi thuê giúp việc theo giờ. Hàng ngày chúng tôi vẫn có nhiều thời gian cùng nhau tập thể dục, đi dạo, cà phê. Thỉnh thoảng có người khịa số tôi sung sướng, vớ được hũ vàng, tôi cười, đúng là thế thật, trời cho mình hưởng thì mình cứ vui vẻ mà đón nhận thôi. Giờ đây, khi đã có khối tài sản đáng kể, tôi bảo vợ có thể sống chậm lại, không cần vất vả kiếm tiền nữa nhưng cô ấy bảo thích cảm giác làm việc bận rộn. Thôi thì mỗi người một năng lực, sở thích, sống với nhau chân thành là được. Cảm ơn các bạn đã đọc bài.
Thế Hoàng