Tôi gặp anh trong một buổi gặp gỡ tình cờ cùng nhóm bạn. Ban đầu, anh không phải là người tôi chú ý đến, chỉ là một người bình thường, chẳng có gì nổi bật ngoài sự điềm tĩnh. Rồi anh dần làm tôi ấn tượng bằng cách sự kiên nhẫn và chân thành. Anh không vội vã, không tạo áp lực, chỉ âm thầm quan tâm và chăm sóc tôi. Chúng tôi quen nhau được 4 năm, tôi 26 tuổi, anh 27 tuổi. Tuy không quá giỏi giang nhưng tôi luôn cảm nhận được sự nỗ lực của anh, sự tận tâm mà anh dành cho tôi.
Anh đến từ một gia đình rất khó khăn và phức tạp, là con của mẹ với một người đàn ông nhưng người đó không công nhận anh, cũng không hỗ trợ gì cho mẹ con anh. Mẹ anh qua đời khi anh còn rất nhỏ, để lại anh sống cùng với anh trai, người không đủ khả năng chăm sóc cho cả hai đứa trẻ. Trong khi anh trai có những khó khăn về nhận thức, không thể làm việc bình thường, anh phải tự lập từ rất sớm. Anh từng đứng trước sự lựa chọn giữa việc thi đại học hay đi làm kiếm tiền để giúp đỡ anh trai. Cuối cùng, anh quyết định thi đại học mà không nói cho anh trai biết.
Khi anh đậu, anh trai phải vay mượn để giúp anh lên thành phố học tập. Trong suốt những năm tháng đại học, anh vừa học vừa làm, vay tiền ngân hàng để duy trì cuộc sống. Sau khi ra trường, anh có công việc ổn định, đủ để trang trải cho bản thân và giúp đỡ anh trai. Mặc dù lương không cao và công việc không có nhiều triển vọng, anh luôn sống một cách rất chân thành và hết lòng vì người thân.
Anh luôn nói rất may mắn khi quen tôi, rằng với hoàn cảnh của mình, anh không dám hy vọng sẽ có được một người như tôi. Lúc ấy, tôi lại cảm thấy nỗi xót xa trong lòng. Tôi từng trải qua một mối tình bị bỏ rơi vì gia cảnh và khoảng cách, điều đó khiến tôi không còn quá tin vào tình yêu. Tôi luôn sống thực tế, nhìn nhận mọi thứ một cách tỉnh táo, vì tôi biết cuộc sống không phải lúc nào cũng đẹp như mơ.
Khi ở bên anh, tôi cảm nhận được sự nhường nhịn, quan tâm hết mực mà anh dành cho tôi. Tuy nhiên, tôi lại không thể phủ nhận mình luôn cảm thấy băn khoăn. Gia cảnh anh phức tạp và nghèo khó. Bố mẹ lo lắng tôi sẽ khổ nếu tiếp tục mối quan hệ này. Họ không muốn tôi phải trải qua những khó khăn mà tôi không thể kiểm soát, họ sợ rằng những thử thách sẽ làm tôi mệt mỏi. Tôi thương anh, muốn lo lắng và chăm sóc anh, nhưng khi đứng trước quyết định hôn nhân tôi không thể không băn khoăn.
Hôn nhân đối với tôi không phải là chuyện của tình yêu lãng mạn mà là sự cam kết, trách nhiệm. Anh không thể luôn nhường tôi mãi, chúng tôi đều không có một nền tảng tài chính vững chắc để dựa vào. Mặc dù tôi tin rằng chúng tôi có thể phấn đấu và xây dựng một tương lai, nhưng sự lo lắng về hoàn cảnh khó khăn của anh vẫn khiến tôi ngần ngại.
Tôi đang đứng trước một ngã rẽ. Có nên tiếp tục đi cùng anh, một người tôi thật sự yêu thương, dù biết rằng tương lai sẽ đầy thử thách? Hay tôi nên nghe theo lời khuyên của gia đình, để không phải đánh cược cuộc đời vào mối quan hệ không chắc chắn về tương lai? Tôi mong mọi người có thể cho lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Huyền Nga