Lương tuy chưa cao, chỉ vỏn vẹn 7-8 triệu/tháng nhưng vẫn có cơ hội thăng tiến sau này. Tôi là một game thủ nhưng không phải kiểu cày cuốc xuyên đêm, chơi không có chừng mực. Tôi không rượu bia, không thuốc lá, tan học là về nhà, đi chơi cũng chỉ đi cùng mấy đứa thân trên giảng đường.
Ngày đại dịch bùng phát, tôi gặp được em, cô gái miền Tây. Tôi và em, hai người ở cách nhau cả nghìn cây số. Tôi quen em trong group game, chính giọng nói của em đã mê hoặc trái tim tôi. Lúc mới đầu tôi chưa thấy điều đó, chỉ cọi em là bạn chơi game. Thời gian nghỉ dịch, tôi chơi nhiều hơn, rủ em chơi cùng nhiều hơn, chúng tôi cứ như cặp bài trùng, lúc nào chơi là sẽ rủ nhau. Vào một đêm thứ bảy nọ, khi ngồi chung room, em ngỏ ý hỏi tôi thích em à. Đáp lại điều đó, tôi lấy hết can đam hỏi em có muốn làm người yêu tôi không. Em đồng ý. Em giống như nam châm với tôi vậy, công việc tôi làm lại thu hút em, hóa ra em cũng là người yêu thích máy tính. Em làm ngân hàng, hay phải gặp khách, nhậu khá nhiều. Những lúc em về nói chuyện trong cơn say mà tôi thương, không kìm được lòng, luôn nhắc em phải uống ít.
Tôi chơi game cùng em, bám nhau như sam; tính em dễ tức, nhiều lần nói chuyện tôi khiến em bực và lại xin lỗi sau đó. Nhiều khi tôi chỉ nói vui, với mọi người nó vui thật, thế mà với em lại là sự khó chịu. Những làn đó tôi luôn xin lỗi em, lần em giận lâu nhất có lẽ nguyên ngày, không nói gì mà em vẫn chặn tôi. Sau khi tôi năn nỉ, hối lỗi, em bỏ qua. Từ đó tôi chú ý lời nói hơn.
Ngày gặp em cũng chính là ngày tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, có thể nắm tay và hôn em. Suốt khoảng thời gian đó, tôi cùng em dạo quanh Hà Nội, đưa em đi khắp nơi. Ngày em về tôi nhớ lắm, quyết tâm lần tới vào gặp sẽ không để em phải chịu thiệt thòi nữa. Với tôi, những ngày tháng sau đó thật hạnh phúc cho tới khi em giáng một đòn vào trái tim tôi. Tính em hay dùng bia để trải lòng. Đêm đó vô cùng tệ với tôi. Em nói không cảm thấy gì với tôi nữa, không còn yêu mà chỉ còn thương. Em bảo lúc ở bên tôi, hai đứa gần gũi, em chỉ thấy đó là chuyện tình dục chứ không có tình yêu. Em cần suy nghĩ xem có phải bản thân đã thay đổi không.
Và ngày kỷ niệm 6 tháng hai đứa quen nhau, khi em khóc lóc bảo đã nhận ra lý do không còn tình cảm, tôi lờ mờ đoán được em đã trao tim cho người khác rồi, đó lại là người đi chơi cùng chúng tôi trong những ngày em ra Hà Nội offline với nhóm bạn chúng tôi quen. Em bảo nhiều lúc trò chuyện cùng người đó vượt quá ranh giới bạn bè, họ biết cách bắt chuyện hơn tôi. Ngày em ra Hà Nội có gặp người đó, họ chăm sóc em tốt hơn tôi. Cũng dễ hiểu khi người ta có kinh nghiệm hơn rất nhiều. Tôi sốc và uất ức khi em nói vậy, cũng cố gắng níu kéo, van xin nhưng em vẫn quay đi.
Em nói vẫn muốn chúng tôi là bạn. Làm sao tôi có thể là bạn khi còn quá thương yêu em? Tôi coi em như gia đình, thương em không khác gì thương mẹ mình, sẵn sàng cho em mọi thứ, kể cả mạng sống này, chỉ cần tôi có thể làm được gì là sẽ làm. Những hứa hẹn, tương lai hai đứa vẽ ra như vỡ tan từng mảnh.
Hơn một tháng kể từ khi hai đứa xa nhau, khi viết những dòng này mắt tôi nhòa đi. Nhìn em hạnh phúc bên người đó, chụp những bức ảnh âu yếm, tay trong tay với họ mà tôi không cầm lòng nổi. Biết là phải buông nhưng sao tôi không thể buông nổi, đêm nào cũng nhớ tới em, cảm giác muốn sở hữu em như đang ăn mòn tôi vậy. Bạn bè nói rằng hai người đó không tốt nên đến với nhau, tôi hãy quên đi, biến yêu thành hận thì quên nhanh hơn. Tôi vẫn không thể làm được, cảm giác mình như trong một vòng tròn luẩn quẩn không thể thoát ra nổi dù cánh cửa nằm ngay trước mặt. Nhiều lúc tôi chỉ muốn gục ngã, chết luôn đi để không phải nghĩ ngợi gì nữa, phải làm sao đây?
Hiển
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.