Bây giờ chúng tôi đi hoàn toàn trên những sườn núi với hai bên là hai dãy trúc quân tử mà người đi gọi nôm na như đi trên xương sống lưng của cá vậy. Những bụi trúc quân tử thấp khoảng 25-30 cm. Xen kẽ là một số cây thuộc họ cói, hoa hồng, hoàng liên… Đứng từ trên cao nhìn được cả con đường dài trước mặt và những người bạn của nhóm đi đầu.
10h sáng, chúng tôi nghe thấy tiếng reo hò của những người cán đích đầu tiên. Vậy là điểm cột mốc vinh quang đang ở rất gần. Chúng tôi hăm hở bước thấp bước cao, bước chân mạnh mẽ qua những vũng bùn đọng để len lên cột mốc. 3.143m, đỉnh cao nhất của Đông Dương đây rồi. Những chiếc cờ được mang ra, tấm áo đỏ cất kỹ trong ba lô được khoác bên ngoài chiếc áo nhem nhuốc bùn đất, nụ cười sáng lóa. Tôi móc điện thoại ra khoe thành tích với những người ở nhà. Vui quá. Thế là sau bao ý chí, sau bao km đường rừng, cũng đã lên đến đỉnh cao nhất tổ quốc. Máy ảnh liên tục lóe sáng.
Hơn nửa tiếng ríu rít với đỉnh cao, chúng tôi bắt đầu di chuyển xuống núi. Chinh phục đỉnh cao rồi, giờ cảm thấy mọi thứ đều có thể vượt qua hết thảy. Đường xuống về phía Trạm Tôn đã được mở nên đi lại dễ dàng hơn. Suốt chặng đường đi trên những sườn núi và những cây trúc lùn, chúng tôi nghe được nhiều câu chuyện thú vị về rừng già và những cây gỗ quý của dãy Hoàng Liên. Cảnh vật nhìn từ trên cao có thể bao quát hết sự hùng vĩ của núi rừng. Rừng trúc lùn rồi đến những cây trúc phất trần, cứ chui vào rừng rồi lại bước ra ngoài ngắm đại ngàn trước mắt. Thiên nhiên hào phóng đẹp vô chừng.
Chiều, chúng tôi bước chân vào khu rừng cháy. Những thân cây cháy đen chọc thẳng lên trời kéo dài đến vài ngọn núi. Đã có những cây non mọc trở lại ở bên dưới trong suốt 10 năm qua nhưng có lẽ phải hàng chục năm nữa, cánh rừng này mới có thể trở lại như trước kia. Trong bóng đêm được thắp sáng bởi ánh đèn pin và ánh trăng ngày 17, những thân cây cháy đen vươn những cánh tay khẳng khiu ma quái vẽ vằn vện trên nền trời xám.
Từ độ cao 2.400 m mà chúng tôi nghỉ lại qua đêm thứ ba trên núi về Trạm Tôn không còn xa. Trưa mai, chúng tôi sẽ có mặt tại Sapa, tắm thật sạch sau 3 ngày không được tắm trên núi, sẽ thay bộ quần áo đẹp và khề khà bên chén rượu ấm cúng quanh nồi thắng cố sôi lục bục.
Hạnh phúc là cả một hành trình chứ không phải điểm đến. 3.143 m chỉ đơn giản là một con số trên những con đường mà ta đã đi qua, nhưng là một con số quan trọng khẳng định ý chí và lòng quyết tâm.
Bài và ảnh: Lam Linh