Em từ bỏ mọi thứ quá nhanh, một cách đáng sợ. Em bỏ người ta để theo tôi, rồi em tiếp tục bỏ tôi để theo người khác, mọi thứ trong em diễn ra quá nhanh, hay tất cả chỉ là vỏ bọc bên ngoài em tạo ra, rồi một ngày em lộ rõ bộ mặt thật của mình. Em cũng không còn mặt mũi gặp tôi nói chuyện lần cuối. Tôi thật sự thất vọng. Tôi nghĩ em mạnh mẽ và dứt khoát, dám làm dám nhận chứ. Yêu một người mà từ bỏ rồi chạy đến với một người khác nhanh như vậy, em thử hỏi ai xem đó có phải là tình yêu không?
Buổi đầu tiên gặp em, lần đầu tiên được thấy một người con gái đánh piano, lần đầu tiên nghe một thứ âm thanh hay như thế, và em hiện lên quá đẹp. "Dân làm mạch điện, đánh đàn đó" mẹ em kể về em, làm tôi càng "choáng" hơn, chả là em học Điện tử của trường BK. Lúc gặp em, tôi đã yêu em vì cảm nhận em là người con gái sâu sắc, tình nghĩa.
Em đưa tôi những cuốn truyện văn học hiện thực, lãng mạn trào phúng. Em có biết là tôi nâng niu chúng, ngay hôm sau tôi đã chạy đi tìm trong quầy sách cũ những tác giả như thế để về đọc, không làm hư sách em, rồi để sau này, tặng lại em. Nhưng tôi nghĩ là, em không cần đọc những cuốn sách đó, hay em có đọc cũng không hề cảm nhận được những điều tốt đẹp bên trong nó, chỉ có những điều xấu xa, đen tối mà thôi.
Điều kinh sợ nhất cuộc sống này có lẽ là chứng kiến người mà mình yêu thương nhất phản bội mình. Em là một cô gái xinh đẹp, đi thi Miss thanh lịch suốt các năm học từ cấp 3 đến đại học, và đúng là em đẹp thật, nhiều người theo đuổi. Người yêu em cũng rất nhiều, nhưng tôi yêu không phải vì em đẹp.
5 năm đại học, tôi chưa từng cầm tay con gái, sự thật là dù có nhiều người tấn công tôi, thậm chí mới gặp tôi, đi chơi họ đã ôm tôi. Ở phòng cùng 2 đứa bạn suốt ngày nhắn tin gọi điện, hết thì thầm yêu đương lại lớn tiếng cãi nhau. Tôi chưa từng nghĩ yêu là gì, vì tôi không tin vào nó, tôi có cho mình một lý tưởng khác để sống mà không cần tình yêu. Tình yêu, là thứ gì chứ?
Nhưng rồi tôi gặp em, em đã bước vào cuộc đời tôi, tôi không kịp giữ bản lĩnh của mình bấy lâu mà thay đổi chóng vánh. Em, mối tình đầu của tôi, tất nhiên không phải là ngược lại, nhưng em à, em cũng cần cho tôi thời gian để mà "bức xúc, và chấp nhận" chứ. Tôi từng thầm nhủ, vì em tôi có thể làm tất cả. Tôi từng bảo em lúc mới yêu rằng có yêu thì cũng không bao giờ mù quáng. Nhưng tôi đã yêu em bằng hết con người của mình.
Tôi yêu em vì đã yêu tâm hồn em, hay nó được bọc trong một vỏ bọc quá hoàn hảo? Một cô gái đa sầu đa cảm, mạnh mẽ nhưng có một tâm hồn đẹp, yêu thương động vật, yêu những điều xưa cũ, bình dị. Tôi chưa từng gặp một gia đình nào yêu quý động vật như gia đình em, và tôi cũng yêu gia đình, mọi người, bố mẹ em biết bao.
Ba mẹ tôi cũng hết lòng yêu thương em. Mẹ tôi tưởng như đã tìm được một người con dâu vừa ý, hợp người hợp nết, khi chị dâu của tôi quá tệ. Cả nhà nội, ngoại tôi đều yêu thương em và họ thật sự bị sốc khi biết em thay đổi, em có bồ nhanh như thế. Trước khi gặp em, em đâu có biết tôi cũng như thế, tôi chưa từng yêu, nhưng tôi nghe Quick & Snow show từ lúc còn bé đến bây giờ.
Tôi làm những việc tốt mà mọi người nghĩ tôi hâm, nhưng kệ, đó là con người tôi. Tôi, một gã trai mê rock, nhưng yêu những điều xưa cũ, một thằng không uống được cafe sữa, một là đen, hai là trắng, một thằng tuyệt không bao giờ khóc vì những điều tầm thường, nhưng lại mau rơi nước mắt vì những điều nhỏ nhặt, một thằng nghiện Trịnh, sống vì mình nhưng là mình hiến dâng cho đời. Em có biết không?
Em quá hời hợt khi yêu tôi, em sẽ không biết đâu. Nhưng tôi đã cố khác đi để mạnh mẽ hơn, để có thể bảo vệ em, tôi xù lông lên, ngăn cản với mọi thứ xấu xa có thể chạm vào em. Nhưng tôi đã lầm, em là dành cho những sự hào nhoáng, em đi thi thanh lịch, em thích thể hiện mình, em thi đàn thi hát, thích mọi người nhìn mình, thích được khen, cả đi bar, nhậu nhẹt, thích người khác trầm trồ.
Khuôn mặt "hơn thua" ngạc nhiên của em khi không được giải nhất thanh lịch, lúc đó, tôi biết em đã không còn là em của tôi trước kia. Hay đúng hơn, em lúc đó mới chính là em. Một tuần bên nhau ở Daklak, tôi tưởng em và tôi đã thuộc về nhau. Em bảo tôi không trân trọng em, người ta trân trọng em hơn tôi? Em à, em nghĩ lại nhé, tôi chưa từng đòi hỏi, hay em đang cố "trêu tức" tôi, hay đó chính là khát khao của em, em dâng hiến cho tôi khi em không còn nữa? Mà cái chuyện này vì sao em cũng lừa tôi rất khéo, nhưng tôi không cần biết vì tôi yêu em, đến bây giờ nghĩ lại thấy đúng là quá nực cười.
Người ta trân trọng em, vì không biết gì về em cả, người ta bị cái vỏ bọc quá hoàn hảo của em đánh lừa. May ra, hình như chỉ có 2 người hiểu được trọn vẹn em, một là cậu bạn cùng lớp em đã bỏ để theo tôi, và người thứ 2 là tôi. Cũng may cho tôi, phải biết ơn em, vì em đã bộc lộ bản chất nhanh như vậy, nếu mà có cưới nhau về mà em theo trai thì càng chết nữa.
May thật. Cám ơn em nhé! Con người em, sao mà nó thay lòng đổi dạ, bạc tình bạc nghĩa nhanh đến thế. Tôi xơ xác, tả tơi, thất thểu bước đi giữa cuộc đời khi niềm tin bị đánh mất, phũ phàng, giũ sạch. Tôi mãi mãi không bao giờ hiểu được, nhưng tôi đã vượt qua, phải vượt qua. Tôi mong em, sống với con người thật của mình, đối diện với người yêu em, em yêu bằng con người thật, đừng chạy trốn nó, đừng lừa dối mình nữa, lúc đó em sẽ tìm được hạnh phúc thực sự.
Tôi sẽ sống tiếp vì những mục tiêu, lý tưởng của mình, không có tình yêu, tôi kinh sợ nó lắm rồi. Nếu có đến với ai, thì đó là "thỏa mãn, chấp nhận thứ gì đó" chứ không còn là tình yêu nữa. Vì tôi đã đánh mất nó trong tâm hồn mình. Nếu có thể nhắn em một điều gì đó, thì là yêu một ai đó, là yêu trọn vẹn cả con người đó, cả điều tốt lẫn điều xấu em à.
Em phải phát hiện những điều xấu mà em không thể chấp nhận trước khi yêu một ai đó, em nhé. Giờ thì, luôn chúc và mong em được hạnh phúc.
Tôi