Gặp gỡ của hai con người xa quê khiến tôi và em dễ hiểu nhau, đến với nhau một cách nhanh chóng. Những ngày hai đứa ở bên nhau tràn đầy hạnh phúc và nhiều kỷ niệm đẹp. Khi nhắc lại, tôi và em đều tiếc, nhớ như in những kỷ niệm ngày ấy.
Chuyện tình của chúng tôi thật êm đềm sau gần 2 năm bên nhau. Cuộc sống của du học sinh nhiều thiếu thốn nhưng đầy tình cảm và yêu thương nhau, san sẻ sự cô đơn và vất vả. Em tốt nghiệp trước tôi, đi làm ở một thành phố khác, công việc gọi là ổn định với thu nhập ở mức khá so với mặt bằng chung của quốc gia đó. Khoảng 5 tháng sau tôi cũng tốt nghiệp, đắn đo chuyện ở hay về. Tôi cũng tìm việc nhưng ngành mình theo học khó xin ở đó, lương không cao, trong khi tôi học bằng học bổng nhà nước và có công việc tốt đang chờ ở Việt Nam.
Chúng tôi đau khổ và buồn khi biết sẽ chia tay dù không ai nói ra. Kế hoạch của tôi là về Việt Nam, nếu công việc không phù hợp sẽ trở lại cùng em và có thể đổi nghề, miễn là có thu nhập ổn định và bên em. Nếu công việc ở Việt Nam tốt, tôi tin rằng sẽ thuyết phục được em về. Với khả năng và trình độ của hai đứa, tôi tin rằng chúng tôi sẽ có cuộc sống khá so với mặt bằng chung ở Việt Nam.
Ngày về nước, tôi rất buồn vì nhớ em, em cũng thế. Ngày nào chúng tôi cũng liên lạc dù lệch múi giờ. Xa nhau, tôi thấy rõ mình yêu em biết nhường nào, có lẽ sự lựa chọn về nước là một sai lầm. Một tháng đầu sau khi xa nhau, chúng tôi luôn nói lời yêu thương và quan tâm nhau, sau đó tôi cảm thấy sự thay đổi trong em. Em hẹn hò, kết bạn và tìm hiểu với người khác. Em trách tôi về mà không có một lời hứa hẹn nào. Em trách thì tôi chịu nhưng tình yêu của tôi thế nào chắc em cũng biết, nó hơn cả một lời nói, trong khi tôi không thích hứa xuông rồi không thực hiện được.
Em có người mới là điều hiển nhiên bởi ở đó cô đơn và buồn. Tôi không trách em nhưng rất buồn và giận bởi em nhanh chóng quên tôi, tìm người mới. Em bảo tình cảm với người đó không có ràng buộc gì, chỉ gặp nhau để nói chuyện, ăn uống và người ấy ngủ lại nhà em vào cuối tuần. Tôi đau khổ, viết một bức thư chia tay. Em đọc thư và khóc, ước gì mọi thứ đừng thay đổi. Em xin thêm 3 tháng để suy nghĩ, tôi đồng ý. Có thể đó là thời gian để cho tôi nguôi ngoai chứ em đã quyết định rồi và họ đã sống với nhau.
Tôi lo cho em nhiều nhưng hy vọng bạn trai mới sẽ cho em hạnh phúc. Giờ tâm trạng tôi đỡ hơn, qua việc này cũng rút ra được nhiều điều cho cuộc sống. Tình yêu như cổ tích giờ không còn. Tôi không hy vọng nhiều nhưng bản thân yêu em và muốn giữ lời hứa với em. Tôi thấy mình ngốc nghếch quá, có điều tôi luôn tin rằng cuối cùng hai đứa sẽ về bên nhau.
Kiên
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.