Tôi 25 tuổi, gia đình không giàu nhưng cũng đầy đủ. Tôi từng có thời gian trầm cảm và dần không muốn nói chuyện với ai, kể cả gia đình. Tôi luôn nghĩ sẽ mãi sống như vậy cho đến khi gặp em. Sau nhiều lần mời, em đồng ý hẹn hò với tôi. Em là người con gái đẹp nhất mà tôi từng quen. Thương em cũng là động lực để tôi trút bỏ hết mọi tật xấu của mình, cố gắng, chăm chỉ hơn. Trong thời gian ngắn, tôi được thăng chức đến vị trí mà nhiều người có thâm niên hơn không được cấp trên chấp thuận. Những buổi hẹn hò dần chuyển sang du lịch cùng nhau. Tôi đã đưa em về giới thiệu với gia đình, mọi người đều thích em. Còn em vẫn chưa giới thiệu tôi với gia đình vì từng có mối tình mà gia đình em và người kia đều biết, nên khi chuyện không thành đã để lại vết đen với em. Tôi cũng thông cảm và không nhắc tới chuyện này.
Em chuyển đi nơi khác làm theo nguyện vọng gia đình. Tính em khó chịu hơn, tôi làm gì em không thích là quát mắng. Tôi thông cảm cho em vì công việc gặp nhiều người mỗi ngày cùng những yêu cầu của họ. Thời gian chúng tôi đi chơi cùng nhau giảm dần. Tôi cảm thấy thời gian em đi cùng đồng nghiệp còn nhiều hơn tôi. Lúc này chúng tôi cãi nhau nhiều hơn.
Một ngày, tôi đăng ký tour du lịch cho gia đình. Trước khi đi một tuần, tôi chợt nhớ cuối tuần là ngày hẹn tái khám của em, cả em và tôi đều quên. Tôi biết tính em nên lo là cuối tuần tôi đi du lịch, em sẽ nổi giận và tự đi một mình. Tôi nói dối là về quê có việc quan trọng, giữa tuần sẽ chở em đi khám. Sau đó, em phát hiện ra, chặn mạng xã hội và số điện thoại của tôi. Khi tôi cố tìm gặp, em bảo đã khóc rất nhiều vì tôi nói dối và không muốn nói chuyện. Tôi buồn vì đã làm em tổn thương nhưng cũng giận vì phản ứng của em với một lời nói dối gần như vô hại. Gần tháng im lặng, nhớ em thôi thúc nên tôi tìm em. Cả hai nói chuyện trở lại nhưng tôi cảm thấy không ổn. 2 tháng sau, em chia tay.
Khoảng 2 tháng đầu, tôi khá vui vẻ vì có nhiều thời gian hơn cho bản thân, ăn bất cứ gì mình thích. Gần năm còn lại là địa ngục với tôi, nhớ em đến phát điên, sáng thì khóc, tối cầm dao chỉ muốn cắt tay tự vẫn. Tôi không thể liên lạc với em, bất kỳ số nào tôi mượn đều bị em khoá. Em cũng chuyển sang làm nơi khác. Tôi không có mặt mũi nào sang nhà tìm em. Tôi biết sẽ không bao giờ được tha thứ, chỉ muốn được nói chuyện với em lần nữa nhưng đã quá trễ.
Thăng tiến để làm gì nếu không có mục đích. Giờ đây tôi làm ở một lĩnh vực hoàn toàn khác, như tờ giấy trắng và làm lại từ đầu. Vẫn cảm giác đau buồn ấy mỗi khi đi ngang qua nơi tôi từng đứng đợi em. Mỗi khi thất bại, tôi đều nghĩ tới em đang hạnh phúc bên người khác có tiền và thành đạt hơn tôi. Đó vừa là động lực cũng vừa là con dao đâm xuyên tôi. Em không có lỗi gì, lỗi của tôi là đã không biết quý trọng những gì mình có. Tôi đã ích kỷ với em rất nhiều, có lúc từng miệt thị em trong cơn tức giận. Những gì nói ra đã không rút lại được nữa.
Tráng
Gọi điện cho biên tập viên theo số 09 6658 1270, để đăng tải chia sẻ của bạn trên Tâm sự.