Hôm đó tôi lái chiếc xe tải W50 chở máy bơm từ Hà Nội về Nam Định để thử nghiệm máy bơm.
Đi đến địa phận một huyện thì gặp một chiếc xe máy chạy ngược chiều trái đường có lẽ vì đang định vượt xe khách mà tôi đang tránh. Người lái xe máy có lẽ cuống nên lao về trái đường mà tôi cũng theo phản xạ tạt nhanh tay lái sang phải. Thấy vậy người lái xe máy quặt gấp về trái nhưng không kịp.
Tay trái anh ta đập vào đèn xi nhan trái của xe tôi và chạy loạng quạng khoảng 100 m rồi ngã vào vệ cỏ bên đường.Tôi dừng và xuống xe chạy lại hỏi hai người (sau này tôi biết là hai vợ chồng) có bị sao không. Tôi thấy cả hai vợ chồng đều đứng dậy được nhưng người chồng thì ôm tay vẻ rất đau đớn. Tôi liền đứng ra giữa đường vẫy chặn xe.
Một chiếc xe UAZ chạy không dừng lại, tôi nhờ tài xế chở hai vợ chồng đi bệnh viện và nhờ báo với cảnh sát.Tôi đỡ người chồng lên xe rồi nhưng người vợ cứ thu dọn đồ rơi vãi rồi ngồi đó không muốn đi. Lúc đó người có mặt đã đông và xúm vào nói nên chị vợ mới lên xe đi cùng chồng.
Một lát sau có 4 anh cảnh sát giao thông đến cho biết anh kia bị gãy tay, đi xe 150 phân khối nhưng không có bằng. Các anh này cũng thu giấy tờ xe của tôi, đo đạc đánh dấu rồi đề nghị tôi đánh xe về đồn để khám nghiệm xe, ký biên bản rồi giao giấy hẹn bảo tôi đánh xe về.
Về nhà, tôi mua ít trái cây, đường sữa và cùng người bạn cùng cơ quan vào bệnh viện hỏi thăm anh kia. Thấy anh lái tay bó bột nhưng tỉnh táo khỏe mạnh tôi thấy cũng mừng nên chỉ chào hỏi rồi về.
Tối hôm sau, khi cả nhà đang ngồi uống nước xem tivi thì thấy anh lái xe máy cùng với hai người đàn ông khác đến và giới thiệu một là anh trai, một là thương binh sống ở chợ trời Hà Nội. Tôi hỏi “Sao biết địa chỉ nhà tôi mà đến”. Họ trả lời “Hỏi công an là biết liền”…
Sau một hồi dọa dẫm đòi bồi thường không được, anh “chợ trời” đòi bê vô tuyến và xe máy nhà tôi đi, nếu không sẽ cho quả lựu đạn…
Thấy người được giới thiệu là anh trai có vẻ chững trạc đàng hoàng nên tôi quay sang hỏi: “Các anh đến đây là nói chuyện tình cảm hay đến gây sự vậy? Nếu nói chuyện tình cảm thì hãy ngồi uống nước hút thuốc rồi nói chuyện, còn gây sự thì anh có biết ngõ Cột Cờ là thế nào không? Nếu tôi hô cướp, liệu các anh còn sống để mà về được không?".
Có lẽ 3 người đó cũng sợ nên xin được ngồi nói chuyện tình cảm. Tôi và anh lái xe tả lại vụ tai nạn rồi nói rõ chỉ có xe máy là hiện bị giữ, nếu tôi không ký thỏa thuận thì các anh cũng chẳng lấy được xe ra đâu. Rồi tôi nói thêm: "Tôi làm cho nhà nước, anh bị thương nên cơ quan tôi cũng sẽ có trách nhiệm với anh nhưng chỉ trong quy định thôi. Anh sẽ được bồi dưỡng theo số ngày nằm viện và thanh toán 100% tiền viện phí và tiền thuê xe đưa anh về nhà. Sẽ không còn khoản nào nữa đâu".
Cả 3 người đều líu ríu vâng dạ rồi chào ra về.Một tuần sau công an huyện kia gọi tôi đến nộp phạt lỗi “không làm chủ tốc độ” và chuyển hồ sơ sang nhà bảo hiểm. Tiền bảo hiểm tôi nhận được về nộp cho cơ quan vừa đủ chi trả cho anh lái xe máy, nên cơ quan cũng cho hòa luôn…
Chuyện hơi lãng xẹt phải không thưa quý vị?
>> Xem thêm: Đánh nhau té xuống đường vì quẹt xe gãy gương
Nguyễn Ngọc Trà
Bạn đã bao giờ rơi vào tình cảnh như trên? Chia sẻ bài viết của bạn về xử lý tại nạn giao thông tại đây.