Tôi bắt đầu chuyến leo núi của mình từ bản Cát Cát với độ cao hơn 1200 m. Sapa đã bước vào mùa đông lạnh giá và thường hay có mưa do lớp sương nặng dày lúc nào cũng loay hoay khắp thung lũng. Vác trên vai chiếc balo nặng gần 5 kg, đội mũ tai bèo, giày bộ đội buộc cao… trông tôi giống một cô thanh niên xung phong năm nào.
Mấy anh chàng poster mang đồ trên những chiếc gùi chất cao nghệu quá đầu, dây đeo mảnh mai cảm giác như sắp đứt đến nơi. Đống hàng hóa nặng đến 20 kg gồm gạo, rau, túi ngủ, lều… là những thứ sẽ phục vụ chúng tôi trong 3 ngày tới, khi chỉ còn mình ta với núi rừng đại ngàn của dãy Hoàng Liên Sơn hùng vĩ. Anh chàng hướng dẫn tên Bình đã nhanh nhẹn chạy lên phía trước.
Con đường sau mưa nhão nhoét dưới chân và dốc đều lên. Những bước chân ban đầu hăm hở đã bắt đầu trùn bước. Chiếc balo vác trên vai cứ trực chờ kéo theo cả người đeo trôi tuột ra sau. Đất mềm phía chân núi đã nhường chỗ cho đá tảng và đường đã trở thành đường mòn xuyên rừng lúc nào không hay. Mưa rơi lộp bộp trên những tán cây. Khu rừng thảo quả bạt ngàn sàn sạt trong bước chân đoàn người vừa đi vừa trò chuyện cho quên bước chân nặng.
Nào, cố lên. Mười phút bước qua khỏi khu rừng thảo quả, mưa cũng ngớt và bước chân tiến vào khoảng trống rộng rãi nằm thoai thoải bên sườn núi. Hoa đỗ quyên nở đỏ thẫm một vùng núi. Vào những ngày mùa xuân, loài hoa của núi rừng này nở rộ trong suốt 2 tháng với đủ màu sắc khiến cả vùng núi này trở thành một thảm hoa rực rỡ. Hết cả mệt mỏi, cả nhóm nhảy ngay ra những khóm hoa đang rung rinh trong mưa. Trước mắt tôi là một rừng cổ thụ với những cây cao quá đầu người. Hoa rung rinh trên cao và cánh hoa thành thảm dưới mặt đất. Những nụ cười toe toét còn hơn cả hoa. Trong lúc mấy anh chàng poster hiền lành đã trải xong bạt đi mưa, làm bữa ăn trưa gồm bánh mì và thịt nguội, xúc xích.
“Vắt!”. Cả hội nhất loạt đứng phắt dậy, ngó trước ngó sau, trên quần áo để xem tên thủ phạm bé nhỏ có đang mò mẫm trên người mình hay không. Một con đang bò trên tất của tôi nhưng không tìm được đường chui vào chân. Mùa mưa, trời lạnh nên phía dưới chân núi thường có rất nhiều vắt. Không cẩn thận sẽ dễ bị chui vào người và hút máu. Bịt kín cổ và chân, chúng tôi len lỏi vào rừng sâu.
Đường càng lúc càng tối hơn vì rừng âm u. Những thân dây leo long thòng, đôi lúc trở thành trợ thủ đắc lực để chúng tôi bám vào và leo lên cao, đôi lúc lại là chướng ngại vật chắn phía trước. Ngày đầu chúng tôi còn đủ nước để uống, những ngày sau đều gạt nước suối mà uống. Đường lên cao rồi lại xuống, vượt rừng rồi lại đi sát mép núi cheo leo. Mùi mưa và mùi lá mục ải xen lẫn mùi đất ẩm ngai ngái. Lạnh nhưng mồ hôi vẫn túa ra vì vận động.
Qua hết cánh rừng, trời lạnh hơn và cũng đã hết vắt. Thở hắt ra bằng tai, tôi đi chậm và không dám ngồi vì sợ chuột rút. Một vài anh chàng poster đã chạy lên phía trước vì không chờ nổi mấy đứa đi chậm chạp này. Trời sầm tối và chẳng mấy chốc đã đi trong mò mẫm.
Chúng tôi về đến điểm nghỉ đầu tiên sau nhóm đầu tiên 10 phút. Cái lạnh bắt đầu thấm vào từng thớ thịt, đôi vai mỏi nhức vì đeo balo cả ngày, đôi chân mỏi giừ không buồn động đậy. Bữa tối được những người poster chuẩn bị khá thịch soạn nhưng ai cũng uể oải vì ngày đầu vận động quá nhiều. Buổi tập thể bóp vai bóp lưng cho nhau rồi ai chui vào túi ngủ của người ấy. Chiếc lều lót lá và cành củi nhỏ nên lộm cộm dưới lưng, Lần đầu tiên ngủ trong lều giữa rừng là lạ. Giấc ngủ đến với tiếng mưa lộp bộp.
Lam Linh