Viết cho em - chàng trai Tây Bắc.
Sáng nay trời Đà Nẵng lạnh, cái lạnh lạ thường không như vốn dĩ. Bốn năm xa quê, chị trở về nơi mình chôn nhau cắt rốn, lẽ thường, chị sẽ yêu và nhớ mùa đông nơi này lắm. Nhưng, thời tiết sáng nay đã làm chị bối rối. Chị ngỡ ngàng nhận ra ở quê chị cũng có những cơn gió giống quê em đến lạ lùng. Chị tin rằng mình đã mặc đủ ấm, nhưng không hiểu sao những cơn gió bướng bỉnh ấy vẫn có thể chen chúc vào trong mấy lớp áo dày cộm của chị. Và chị kịp nhận ra, với bộ quần áo mỏng manh mà em khoác lên người hàng ngày, hẳn em phải lạnh lắm. Một phút nào đó chị đã cho phép bản thân được quay lại khoảng thời này vào năm ngoái. Khoảng thời gian tuyệt đẹp khi chị được gặp em. Chị buồn và chị nhớ em!
Chiến dịch “Xuân yêu thương 2014” - nhịp cầu gắn kết em và chị.
Con đường vào quê em xa, trắc trở. Bác tài cũng phải chào thua trước con đường đất đỏ và bùn lầy. Chị và mấy người bạn xuống xe, xắn quần, tháo giày ra lội bộ. Chẳng nghe ai than thở điều gì vì tất cả đều hiểu con đường này đã quá quen thuộc với người dân nơi đây.
![phong-canh-vung-cao-nguon-internet-14231](https://vcdn1-giadinh.vnecdn.net/2015/02/07/phong-canh-vung-cao-nguon-internet-1423194739.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=EwZi7ZPtzQ9CzbY015mR_Q)
Vài suất quà Tết, vài bộ quần áo mới mà chị và những người bạn mang tới không nhiều. Nhưng cảm nhận được niềm vui của bà con quê em mà chị ấm lòng. Ngồi gần lại với mọi người hơn, chuyện trò với mọi người nhiều hơn chị mới hiểu rõ về cuộc sống cơ cực, nhọc nhằn nơi đây. Đang trò chuyện, thì bàn tay nhỏ bé của em khẽ đan vào tay chị. Chị bất giác giật mình quay lại. Em thủ thỉ bên tai: “Chị ghé thăm Ngoại em nữa nhé!”. Mắt chị giao với mắt em, đôi mắt trong veo của em ánh lên niềm hạnh phúc khi chị khẽ gật đầu.
Ngoại của em lớn tuổi lắm rồi. Đôi mắt buồn cùng khuôn mặt khắc khổ càng làm cho ngoại thêm phần già nua trước sự khắc nghiệt của cuộc đời. Ngoại kể cho chị nghe nhiều về em. Chị hết đỗi ngạc nhiên khi biết em chỉ vừa tròn 10 tuổi. Hóa ra, em đã phải tự trưởng thành khi ý thức được việc em là người đàn ông duy nhất gánh vác cho cả gia đình. Em mồ côi cha mẹ. Ngoại kể cho chị nghe về “cơm muối ớt kèm canh nước đá” là món ăn hàng ngày nuôi em khôn lớn. Chạnh lòng, nước mắt của chị lăn dài trên má. Em hẳn là một chàng trai thật tử tế khi khẽ khàng an ủi chị và cười hiền: “Em không sao đâu chị, món đó ngon mà. Hì hì”.
Em hay cười, nụ cười em cũng trong veo như ánh mắt em vậy. Nhìn vào hẳn ai cũng nghĩ em là đứa trẻ hạnh phúc. Em sẽ vẫn hạnh phúc đấy khi cuộc sống nghiệt ngã không cướp mất những thứ quý báu đáng ra phải dành cho em. Em vẫn có thể đón một cái Tết ấm cúng bên cha, bên mẹ. Vẫn có thể vòi mẹ mua cho bộ quần áo mới khi Tết sắp gõ cửa. Vẫn có thể được ngồi vào lòng cha để đợi chờ thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Vẫn có thể nói lời yêu thương với cha mẹ khi còn có thể…
![tre-em-vung-cao-nguon-nguyen-hoang-duy-1](https://vcdn1-giadinh.vnecdn.net/2015/02/09/tre-em-vung-cao-nguon-nguyen-h-7342-9758-1423479348.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=a-OCiI9Dx5GQcRfeRCbKCg)
Em tâm sự với chị về những ngày Tết sắp đến, em không mong gì hơn là được quây quần bên măm cơm đầu năm cùng cha, cùng mẹ, cùng Ngoại. Nhưng em biết đó chỉ là ước mơ. Ngày cha mẹ bao bệnh mà qua đời, em đã phải đón cái Tết đầu tiên mà thiếu đi sự yêu thương của bậc sinh thành. Tết năm ấy cô đơn và lạnh lẽo quá. Vậy đấy, đối với em bây giờ cái “Tết đoàn viên” là một thứ xa xỉ phẩm mà em không thể với tới được.
Em bậc khóc khi nhắc tới Ngoại. Em sợ rằng đến một ngày nào đó Ngoại cũng sẽ bỏ em mà đi, sẽ như thế nào đây khi em phải đón Tết một mình trong căn nhà xiên vẹo này. Em khóc, lớp vỏ bọc em xây dựng bấy lâu nay cũng theo đó mà tan vỡ. Em vẫn cần sự quan tâm, lo lắng, chiều chuộng của những người thân; em vẫn muốn mè nheo như bao đứa bạn cùng trang lứa; em vẫn thích cười tươi không lo không nghĩ; em vẫn còn là trẻ thơ mà…
Chị đã hiểu, khó khăn, cơ cực là vậy nhưng hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời em không phải là hy vọng về một cái Tết ăn no, mặc ấm mà là một cái Tết đoàn viên. Nơi có ba, có mẹ và có Ngoại. Nơi cho em tựa vào khi em mệt mỏi. Nơi luôn dang rộng tay đón em trở về.
Ôm chặt em và Ngoại trước khi quay về với thành phố, bàn tay Ngoại run run níu chị lại mà chị nhói lòng. Nhìn bàn tay bé xíu của em vẫy vẫy chào mọi người trước cơn gió lạnh, chị mới thấy những đứa trẻ vùng cao thật dễ thương và mến khách. Hãy cứ khỏe mạnh và hồn nhiên như vẻ đẹp của cỏ cây núi rừng nơi đây em nhé. Chào em, chàng trai của chị!
Giờ đây, khi mọi người cứ cảm thán với nhau rằng “Mất Tết!” hay “Tết chán”. Thì riêng chị, chị lại nghĩ về em và chị hiểu đôi khi chỉ cần một măm cơm và đầy đủ người thân chung vui đã là một ngày Tết ấm cúng và no đủ rồi.
Cảm ơn em vì đã đến và trở thành một phần trong cuộc sống của chị! Hẹn gặp lại em, chàng trai Tây Bắc.
Đàm Thị Bích Hạnh
Cuộc thi viết "Tết đoàn viên" do nhãn hàng dầu ăn Neptune phối hợp cùng VnExpress tổ chức (từ 12/1 đến 15/2) là nơi để độc giả chia sẻ, gửi gắm tâm tư, nỗi niềm của mình khi phải xa nhà vào dịp Tết, qua đó nhấn mạnh giá trị truyền thống của gia đình Việt cùng thông điệp "Về nhà đón Tết, gia đình trên hết". Bài dự thi được thể hiện dưới dạng text tối đa 1.000 từ, bằng tiếng Việt, có dấu, font Unicode, kèm theo 3 hình ảnh minh họa hoặc video có thời lượng không quá 3 phút, định dạng flv hoặc mp4, kèm theo tiêu đề phản ánh nội dung câu chuyện. Người dự thi tải video lên Youtube rồi gửi đường link cho VnExpress. Xem thể lệ cuộc thi chi tiết tại đây. Gửi bài dự thi tại đây. |