Cô nói về cuộc sống dịp trở lại đóng web - drama Liên và Đạt sau thời gian vắng bóng kể từ khi tham gia Mắt biếc (2019), do Victor Vũ chuyển thể truyện Nguyễn Nhật Ánh.
- Sau thành công với vai Trà Long "Mắt biếc", vì sao chị gần như vắng bóng làng phim ảnh?
- Tôi gặp biến cố cuộc sống khi nội bộ gia đình có chuyện lục đục về tài sản, đến mức các thành viên phải đưa nhau ra tòa. Câu chuyện này còn bị đưa lên mạng xã hội nên tôi chịu sự công kích từ dư luận. Đồng thời, tôi vấp phải sự phản ứng từ một số khán giả khi tham chương trình Sao nhập ngũ. Họ nói tôi có tính cách công chúa, kênh kiệu trong môi trường tập thể. Mỗi ngày tôi đều nhận tin nhắn tiêu cực của những người lạ.
Mọi việc đến cùng lúc, vượt quá tầm kiểm soát của tôi, thậm chí còn khiến nhiều dự án quay quảng cáo, đóng phim của tôi bị cắt. Tôi không phải là người giỏi chịu áp lực nên sốc, khủng hoảng tâm lý, phải đi gặp bác sĩ, uống thuốc an thần trong thời gian dài. Trước áp lực dư luận, tôi trốn trong nhà trọ, đóng mạng xã hội. Tôi chỉ trở lại với phim ảnh hơn một năm nay.
- Chị vượt qua giai đoạn khó khăn như thế nào?
- Tôi không làm việc, chỉ sinh hoạt bằng số tiền để dành sau vai diễn Trà Long. Một số đồng nghiệp thân thiết như Hậu Hoàng, Hoàng Oanh bên cạnh, tìm cách kể những câu chuyện vui, truyền cho tôi năng lượng tích cực hơn. Bạn bè cũng thường xuyên đến thăm và nấu cơm cho tôi.
Tôi nằm vùi trong nhà trong suốt bảy tháng, hoảng hốt nhận ra bản thân trở nên tiều tụy trong một buổi sáng nhìn vào gương. Hốc mắt tôi sâu, thâm đen, gương mặt hốc hác, chân, tay gầy guộc, da sạm lại. Tôi tự hỏi Đỗ Khánh Vân vui vẻ, tràn nhựa sống của ngày xưa đang ở đâu. Tôi ngồi khóc hơn hai giờ, cuối cùng quyết định tự cứu bản thân bằng các đi ra ngoài chơi, du lịch, về nhà thăm bố mẹ.
Trải qua mọi chuyện, tôi có được nhiều trải nghiệm để biết cách sống tốt hơn. Tôi cẩn trọng hơn trong giao tiếp ứng xử, không thoải mái kết giao bạn bè như trước. Tôi học được cách biết kiểm soát cảm xúc, bớt tính trẻ con lại và sống hướng nội hơn. Nếu biến cố không xảy ra, có lẽ sự nổi tiếng khiến tôi dễ ảo tưởng, hư hỏng.
- Chị gặp áp lực ra sao khi một mình lập nghiệp ở TP HCM?
- Năm 18 tuổi, tôi vào Sài Gòn sống một mình. Bố mẹ tôi không lo lắng nhiều bởi biết con gái tự lập, biết suy nghĩ. Họ chỉ sợ tôi không còn giữ được sự hồn nhiên, vui tươi khi sống trong ở chốn thành thị phức tạp hay sự khắc nghiệt của giới giải trí. Trước khi làm diễn viên, tôi tốt nghiệp ngành thời trang nên kiếm tiền được nhờ việc kinh doanh cũng như làm mẫu ảnh. Thu nhập của tôi đủ trang trải cho cuộc sống, không phải suy nghĩ về chuyện "cơm áo gạo tiền". Thù lao đóng phim của tôi cũng dùng để đầu tư cho vai diễn, những dự án cá nhân.
Gia đình tôi không quá khó khăn khi bố làm thợ mỹ nghệ, mẹ là thợ cắt tóc và trang điểm. Tôi không bị gánh nặng phải lo cho ai. Tôi cũng không chạy theo tiền bạc, sự giàu sang nên không tự đặt áp lực cho mình.
Cái giá của việc hoạt động trong làng giải trí là mất đi sự tự do, chịu lời ra, tiếng vào của dư luận nhưng tôi dần học được cách chấp nhận.
- Trở lại với phim ảnh trong vai nữ chính của web-drama Liên và Đạt, nét diễn của chị bị nhận xét một màu. Chị nói sao?
- Những góp ý của khán giả là nền tảng để tôi cố gắng. Tôi không thấy buồn nếu bị chê là diễn "một màu" bởi đã cố gắng với vai Liên. Tôi là diễn viên tay ngang, có tuổi nghề chưa nhiều nên trước mắt làm tốt dạng vai mà công chúng thích. Sau Trà Long trong Mắt biếc (2019), tôi hạn chế nhận phim vì các vai được mời hầu hết ở độ tuổi 17, 18 còn tôi 28 tuổi. Tôi cũng sợ bị đóng khung trong một kiểu nhân vật, nét diễn.
Liên trong web - drama cũng giống tôi, là một cô gái sống vô tư, tính cách hoạt bát, vui vẻ. Hoàn cảnh buộc cô ấy phải già trước tuổi. Khi đào sâu kịch bản, tôi thấy mình và Liên là một. Tôi nghĩ đạo diễn, nhà xuất phim dành thời gian tìm hiểu về Đỗ Khánh Vân nên tin tưởng tôi sẽ phù hợp với phim.
Ở Liên có chiều sâu tâm lý, khác hoàn toàn những nhân vật trước đây tôi từng đóng. Tôi có cơ hội được rèn luyện kỹ năng diễn xuất hơn. Tôi đến lớp học, nhờ cô giáo giúp tôi tìm ra những nét diễn cần thay đổi, điểm nhấn mới.
- Sau bốn năm vào nghề, diễn xuất hiện có ý nghĩa với chị thế nào?
- Tôi sống chủ yếu nhờ kinh doanh, nhưng việc đóng phim vẫn là đam mê. Tôi yêu cảm giác đứng trước máy quay, không khí làm việc của đoàn phim. Những lúc đó, tôi được sống tận cùng cảm xúc với nhân vật.
Mục tiêu trong cuộc sống của tôi là mua nhà, xe cho bố mẹ. Tôi chưa dám nói trước về kết quả nhưng sự quyết tâm làm nghề hiện có thừa. Tôi đang tìm kiếm vai có sự khác biệt, phản diện. Tôi đã quay hai bộ phim điện ảnh, đầu năm sau sẽ ra rạp.
Hoàng Dung