From: Sophia Uyen Nguyen
Sent: Sunday, October 11, 2009 7:28 AM
Tôi là người đã theo dõi bài viết của Hoàng An về chủ đề "Tôi là người thứ ba hạnh phúc" va cả bài viết thứ hai biện minh cho hành động của mình của Hoàng An từ lâu. Nhưng hôm nay tôi quyết định dành chút thời gian nhân những ngày được nghỉ lễ để gửi bài viết của tôi đến tòa soạn sau khi đọc bài viết của chị Violet, vợ cũ của chồng Hoàng An.
Xin nói rằng trước khi đọc bài viết của chị Violet, tôi đã không hề đồng tình với cách sống và quan niệm về mối quan hệ cũng như cách cư xử giữa người với người của Hoàng An để cho thấy rằng tôi không hề thiên vị.
Xin có đôi lời tự giới thiệu về bản thân, tôi là một phụ nữ 30 tuổi, đã lập gia đình và có một cháu trai rất ngoan. Chồng tôi là người Mỹ nhưng anh là người sống rất trọng tình cảm, nói vậy để cho thấy rằng tôi là người không hề bảo thủ và phong kiến (tôi sang Mỹ sống từ năm tôi 17 tuổi), vậy cho nên xin đừng nói rằng ý kiến của tôi không thuộc vào diện những người phụ nữ hiện đại.
Tôi hiện theo học ngành bác sĩ khoa tâm lý tại tiểu bang California cho nên tôi rất quan tâm về những vần đề có liên quan đến cách cư xử và mối quan hệ giữa người với người. Nhiều người chắc có lẽ không nghĩ rằng một phụ nữ đã 30 và có con lại có thể theo đuổi một ngành đòi hỏi rất nhiều thời gian, sức lực và tâm trí như thế. Xin thưa rằng vì tôi là người đã ở trong vị trí của con chị Violet ngày xưa.
Lần đầu tiên khi đọc bài viết của Hoàng An, nó đã khơi gợi lại rất nhiều những ký ức hạnh phúc và cả đau buồn của gia đình tôi ngày xưa. Không phải tôi chỉ đoán mà biết chắc chắn rằng Hoàng An đang tự huyễn hoặc về sự thanh thản của những người trong cuộc, và tai hại hơn nữa là của tự chính mình. Không đời nào một gia đình gắn bó với nhau hơn 15 năm trời lại có thể không bị tổn thương về mặt tinh thần khi phải chịu cảnh chia ly, nhất là khi những đứa con đều đã ở độ tuổi trưởng thành và đã có sự nhìn nhận về cuộc sống.
Xin Hoàng An hãy tìm hiểu những tài liệu, nghiên cứu và sách vở để đọc và hiểu thêm về vấn đề, "Effects of Divorce on Children" (especially when the parents divorce later on in life) nếu tự cho mình là người phụ nữ học thức và hiện đại. Nếu muốn tôi có thể gửi thẳng tài liệu cho Hoàng An và cả những người trẻ tuổi có suy nghĩ như Hoàng An để thấy rằng khoa học và sự tiến bộ của văn hóa hiện đại là để giúp chúng ta hoàn thiện hơn và giảm nhẹ những tổn thất cả về mặt sinh lý cũng như tâm lý, chứ không phải để đi ngược lại những giá trị truyền thống và lợi ích của nó.
Vấn đề Hoàng An thật sự không nhìn nhận được đó là Hoàng An đã chen chân vào gia dình của người khác những 3 năm trước khi họ chia tay, chứ không phai là chồng Hoàng An đã ly thân hoặc chia tay vợ trước khi gặp Hoàng An. Ranh giới giữa cái đúng và sai đôi khi chỉ cách nhau bằng khoảng cách một sợi tóc thôi. Trong vấn đề này đã quá rõ ràng rằng chồng Hoàng An đã ngoại tình cách này hay cách khác cho dù đó chỉ là ngoại tình tư tưởng, và Hoàng An là người đồng phạm.
Không có cái việc đấu tranh cho tình yêu như một số bạn đã sai lầm gán ghép ý nghĩa của những cụm từ này cho hành động và nhận thức của Hoàng An. Đấu tranh hết mình cho tình yêu là dành cho hai người không có ràng buộc và quan hệ pháp lý và cả tình cảm với bất kỳ ai khác, đấu tranh trong hoàn cảnh khó khăn để đến với nhau. Một khi đã có vợ hoặc chồng mà nảy sinh tình cảm với người thứ ba thì đó không còn là tình yêu chân chính nữa vì nó không được sự chấp thuận của cả luật pháp lẫn xã hội.
Hoàng An đã rơi vào hội chứng "self fulfilling prophecy" tức là trong sâu thẩm tâm thức biết mình sai, nhưng tính cố chấp và tự mãn đã thuyết phục Hoàng An rằng hành động của mình là đúng khi tự đặt ra những lý do được cho là xác đáng. Hội chứng này có tính positive nhưng cũng có tính negative. Nó positive khi một người muốn phấn đấu để đậu bằng đại học, thăng chức, cố gắng để khắc phục những điểm yếu bằng cách tự nói và động viên rằng mình sẽ làm được. Ngược lại nó cũng có thể đem lại hậu quả khi một người tự thuyết phục bản thân việc đúng thành sai, theo thời gian nó sẽ được tin rằng điều đó là đúng.
Hoàng An là người sống theo chủ nghĩa "materialism, self-interest, and fail to show compassion" tạm dịch là thực dụng, ích kỷ và thiếu tình người qua hành động và sự giải thích của Hoàng An. Những người như Hoàng An luôn cảm thấy bất an trong tâm hồn và điều này được cho thấy qua sự biện minh của Hoàng An. Hoàng An là người luôn muốn chiến thắng và sống bề ngoài để cho thấy rằng mình là người hoàn hảo, nhưng chính sự không chân thật và thiếu khiêm tốn này sẽ làm cho Hoàng An rất cô đơn.
Nếu có thời gian, xin tìm đọc tiểu thuyết "The Death of Ivan Ilych" để thấy sự phân tích của tôi về nhân cách của con người. Tôi không tin rằng Hoàng An có thể thay đổi cách sống và nhìn nhận của mình trong thời gian ngắn vì Hoàng An đang chìm đắm trong chiến thắng và sự tự mãn của mình khi chua nhìn thấy hậu quả về mặt tâm lý cho Hoàng An va chính con gái của Hoàng An.
Ba tôi ngày xưa cũng từng rất thành công trong sự nghiệp và cũng từng rời bỏ mẹ con tôi sau 15 năm gắn bó vì một người đàn bà khác. Mẹ tôi cũng như chị Violet là người phụ nữ hiền lành và nhịn nhục chịu thương chịu khó. Mẹ tôi cũng như chị vẫn yêu cầu tôi đối xử với ba tôi và mẹ kế bằng sự tôn trọng và thương yêu.
Tôi sống và vượt qua thời gian ấy chính là nhờ nhìn thấy sự mạnh mẽ và cả những đau khổ mà bà phải trải qua, và tôi tin rằng mẹ tôi cũng thế. Tôi còn may mắn hơn là được hai bên gia đình rất thương yêu và chăm sóc. Năm 17 tuổi, tôi được sang Mỹ học và tôi đã quyết tâm phải thành công để chăm sóc mẹ sau này. Thời gian ấy thật vất vả cho hai mẹ con nhưng nhờ cả gia đình bên Việt Nam và bên Mỹ chăm sóc mà chúng tôi đã từng bước vượt qua khó khăn.
Ba tôi đã rơi vào cảnh phá sản, phải bán cả nhà tổ tiên để trả nợ. Tôi còn nhớ lần cuối cùng gặp ông, ông đã cầm tay tôi nói rằng: "Mẹ con là một người phụ nữ tuyệt vời, chỉ trong một phút sai lầm của cuộc đời mà ba đã đánh mất tất cả". Nói rồi ông khóc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy ông khóc. Không phải lúc ông quyết định ly dị với mẹ tôi mà là sau khi ly dị.
Có lần mẹ tôi bệnh, ông đã lén lút gọi tôi ra đưa cho tôi tô phở ông mua sẵn, dặn dò tôi đủ điều phải chăm sóc cho mẹ, và nhất là đừng để cho mẹ kế tôi biết. Mẹ kế tôi rất trẻ, khi gặp mặt cũng niềm nở, cũng ra vẻ chiều chuộng con chồng, có một điều là bà ấy chưa bao giờ dám tự hào khoe khoang như Hoàng An vì cả gia đình bà ấy va nội tôi kịch liệt phản đối mối quan hệ ấy.
Tôi biết ba tôi vẫn yêu mẹ, và có những điều đã trở thành thói quen đối với ông sau bao năm chung sống với mẹ, những thói quen và cảm giác không thể mất đi. Những trăn trở và đau khổ của ba chỉ có tôi biết vì ông chưa bao giờ để lộ nó ra cho mẹ tôi cũng như mẹ kế biết. Khi tôi về đón mẹ sang Mỹ nhập cư, ba tôi thẫn thờ như người mất hồn. Ba tôi không cho mẹ bán nhà vì sợ mẹ sẽ không còn gì vướng víu để về nữa, vậy là mẹ tôi quyết định không bán nhà để ba tôi yên tâm. Đó là năm tôi 23 tuổi.
Hai năm sau ông mất vì bệnh ung thư. Mẹ con tôi không kịp về gặp ông lần cuối. Ông chết không nhắm mắt như muốn chờ đợi mẹ tôi về để được gặp bà, chỉ kịp để lại dòng chữ viết nghệch ngoạc tên mẹ tôi và tên ông. Khi quyết định bán nhà, mẹ tôi được người hàng xóm cho biết ba tôi ngày nào cũng ghé về ít phút rồi vội vã ra đi. Mọi thứ trong căn nhà đều được sắp xếp ngăn nắp hệt như ngày nào chúng tôi đã từng sống cùng nhau.
Đám tang ba, bà nội tôi đã cấm không cho mẹ kế va đứa em gái chỉ mới 4 tuổi cùng cha khác mẹ được đến dự và đeo tang. Vậy mà bà ấy vẫn dắt con đến trong dáng vẻ tiều tụy và đau khổ. Ba nội tôi giận dữ đã tát và mắng bà ấy trước mặt mọi người. Chỉ có duy nhất mẹ tôi lao ra ôm bà tôi, khóc và quỳ xuống xin bà tôi hãy tha thứ và bỏ qua.
Sau này tôi biết mẹ tôi vẫn hay giấu tôi gửi tiền và quà cho mẹ kế để lo cho con, nhưng tôi làm như không biết. Vì tôi biết đó là niềm vui và an ủi của mẹ để xoa dịu sự ra đi của ba tôi. Tôi luôn nhớ như in câu nói của mẹ khi ba mẹ ly dị nhau: "Thôi bỏ đi con, tha thứ đi con. Con từng thấy xương cốt của một người chết chưa? Mẹ từng đi hốt cốt của ông ngoại con, con có biết không, người ta sống đẹp đẽ là vậy, quý phái là vậy, mà khi nằm xuống ai cũng như ai thôi con à, chỉ là những khúc xương trơ trọi, không đem theo được gì cả, có chăng để lại là cái đức cho con cháu mình thôi". Vậy là tôi đã quyết định theo học ngành tâm lý với mong muốn có thể hiểu và giúp được cho những người xung quanh giảm đi những tổn thương về mặt tinh thần và sống hạnh phúc hơn.
Chị Violet, chị là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, nghị lực và đầy lòng nhân hậu. Thật cảm ơn chị đã có thể dành thời gian để chia sẻ tâm sự của mình với mọi người. Chị đã sống hết lòng vì chồng cũ, vì con cái, và vì tất cả mọi người xung quanh mà quên đi bản thân mình. Để có thể vượt qua một cú sốc và sự thay đổi rất lớn trong cuộc đời mà chị vẫn có thế nén những đau thương của chính bản thân để lo cho con cái và thậm chí còn quan tâm đến chồng cũ của chị thì chị không hề là người phụ nữ tầm thường đâu.
Trong câu chuyện này, chị mới là người đáng khâm phục nhất và cũng là người chiến thắng trong cách đối nhân xử thế để có được sự bình thản trong tâm hồn. Xin lưu ý rằng sự thanh thản mà chị Violet có được là vì do cách sống, nhìn nhận, và bản tính vị tha của chị chứ hoàn toàn không phải do Hoàng An đã tự nhận mình ban phát và giải phóng cho chị.
Chị Violet ơi, xin hãy đừng lo rằng chị sẽ sống cô đơn khi về già, vì con cái sẽ không bao giờ bỏ chị đâu, và cũng đừng lo rằng chị sẽ là gánh nặng cho chúng. Có được người mẹ như chị là một niềm tự hào và hạnh phúc lắm đấy, không phải dễ gì mà kiếm được đâu chị ạ. Em cũng tin rằng trong con mắt của mọi người, kể cả chồng cũ của chị đó, chị mới là người phụ nữ đẹp nhất đấy vì anh biết rõ con người và sự nhân hậu của chị. Ai mà không cảm phục một người phụ nữ như vậy chứ. Em xin chúc cho chị và những người vợ, người mẹ chân chính như chị luôn luôn có nhiều sức khỏe và hạnh phúc. Chúc cho các cháu được thành đạt và thật nhiều may mắn.
Xin cám ơn tòa soạn và bạn đọc đã dành thời gian đọc những chia sẻ của tôi. Chúc sức khỏe và hạnh phúc đến với tất cả mọi người.
Sophia