Khánh giống kẻ độc hành khờ dại bởi ít ai làm nghệ thuật theo kiểu cứ trần mình ra với thiên nhiên như anh. Bạn bè yêu quý Đào Anh Khánh gọi anh là Khánh "Điên" vì gặp rắc rối nhiều lần mà vẫn không chừa. Một lần, anh chui đầu vào trong chiếc ghế và rồi... phải dùng búa để bổ chiếc ghế, giải thoát cho cái đầu.
Năm ngoái, khi đang tập, vì không tính toán kỹ, anh rơi tự do từ độ cao 8 m rồi đung đưa quanh chiếc cột như quả lắc đồng hồ khi chỉ còn cách mặt đất 1 m. Nổi nhất là lần Khánh bị bắt quả tang "solo" giữa thanh thiên bạch nhật với độc chiếc khố trên người và đám đông tò mò bên bờ Hồ Gươm, sau đó bị Công an Hoàn Kiếm tạm giữ một buổi vì gây rối trật tự công cộng.
![]() |
Đào Anh Khánh trình diễn trong Đáo xuân 4. Ảnh: Tuấn Trần |
Khánh hồn nhiên cả trong cuộc sống thường ngày. Anh khoái nhảy múa, hát hò. Vườn nhà anh ở Gia Lâm có một chiếc chòi lá. Anh thường lên đó ẩn náu, ngắm nghía những ngôi nhà bê tông của hàng xóm qua tán lá rậm và tìm ý tưởng cho tác phẩm. Tính tới nay anh đã có hàng chục cuộc trình diễn, đã chu du khắp năm châu bốn bể cùng niềm đam mê nghệ thuật đương đại của mình.
Đào Anh Khánh tâm sự: "Từng có 18 năm làm việc trong ngành an ninh, tôi tin rằng mình là người hiểu biết pháp luật. Tôi dám làm vì tôi có tâm, dù những gì tôi làm rất khác với trào lưu chung hay lạc lõng, thậm chí không được chấp nhận. Tự mình, tôi muốn đưa nghệ thuật đương đại đến gần hơn, muốn công chúng tận hưởng cái đẹp. Vì cái đẹp thì kể cả những chuyện nhức đầu, thậm chí thiệt thòi cho sự tự do của mình, tôi cũng chấp nhận".
Và anh đã "nhức đầu" vài lần nhưng không vì thế mà nản. Năm 2000, anh tận lực làm một tác phẩm sắp đặt với vô số cọc tre cắm dọc con đê dẫn tới studio Anh Khánh và ngay sau đó bị chính quyền địa phương dỡ bỏ tan hoang, hóa ra là vì anh... chưa đọc kỹ những điều khoản trong giấy phép của Bộ Văn hóa Thông tin (cuộc trình diễn nào anh cũng xin phép hẳn hoi).
Mỗi khi gặp sự cố, anh lại tự nhủ: "Khi gặp chướng ngại vật thì cùng nhau giải quyết vấn đề, làm sao giữa cơ quan quản lý và nghệ sĩ hiểu lẫn nhau, tạo điều kiện cho nghệ thuật phát triển".
Sau khi từ giã ngành an ninh để dốc lòng cho nghệ thuật, Khánh trải qua cái thời tranh vẽ ra không bán được. Rồi kinh tế khá dần, tranh của anh bây giờ có giá từ vài trăm lên đến hàng chục nghìn USD. Anh lấy tiền ấy để "nuôi" trình diễn. Anh khẳng định sẽ không bao giờ bán vé cuộc trình diễn nào do mình tổ chức.
Khi được hỏi "anh thấy chất lượng những cuộc trình diễn của mình thế nào?", Khánh trả lời: "Nói là mình hay hoặc dở thì đều là chủ quan. Nhưng những gì tôi làm đang được đón nhận ngày càng lớn hơn. Xét về việc đưa nghệ thuật đương đại đến với công chúng ở VN, theo tôi, thế là thành công rồi".
Anh bảo: "Nghệ thuật đương đại là định mệnh của tôi. Nỗi đam mê ấy khiến tôi bồn chồn, nôn nóng. Nếu không được làm nghệ thuật thì nỗi đam mê sẽ phá hủy chính tôi mất. Nói ra thì có vẻ sách vở, nhưng hạnh phúc của tôi là được cống hiến".
(Theo Tuổi Trẻ)