Cách đây 5 năm tôi có quen một người. Tôi và em yêu nhau nhiều lắm, nhưng lúc đó có lẽ em chưa đủ chín chắn nên đã làm chuyện có lỗi với tôi và có thai với người khác. Sau đó em thú nhận, tôi vì yêu nên khuyên em bỏ cái thai đi vì nó mới chỉ 3 hay 4 tuần tuổi. Em không đồng ý, nói rằng dù sao cũng là con của em, em không nhẫn tâm và sẽ lấy người ấy dù không yêu, cũng biết rằng sau này sẽ không hạnh phúc nhưng em không có lựa chọn. Tôi đành nhìn em ra đi, bỏ tôi lại. Tôi buồn và đau khổ nhưng cũng thầm mong em được hạnh phúc. Tôi nói nếu sau này em không được hạnh phúc thì hãy quay về. Em cũng khuyên tôi quen một người nào đó tốt hơn em. Từ đó chúng tôi không còn liên lạc với nhau.
Gần 3 năm sau em nhắn tin rủ tôi uống cà phê tâm sự, nói rằng em không hạnh phúc và đã rời nhà chồng bằng 2 bàn tay trắng. Lúc đó tôi cũng khuyên em vì con mà suy nghĩ lại, nhưng tôi biết tính em một khi quyết định là không thay đổi. Khi đó tôi và em cũng chưa quay lại với nhau vì nghĩ phải có thời gian. Sau buổi cà phê hôm đó chúng tôi một năm không liên lạc với nhau dù tôi còn rất thương em. Tết năm ngoái em về nhà thăm con rồi lại hẹn tôi uống cà phê nhưng sau lần đó tình cảm chúng tôi lại ùa về và còn mãnh liệt hơn xưa. Em yêu tôi nhiều lắm và tôi cũng vậy. Trớ trêu thay lúc đó tôi phát hiện mình bị mắc chứng rối loạn cương dương (một căn bệnh nam khoa lúc trước tôi không bị). Tôi hoang mang lo sợ không dám nói cho em biết, tôi đi khám và điều trị đợi một thời gian sẽ nói sau nhưng do công việc tôi không điều trị được lâu dài.
Mỗi lần đi chơi em đều ngỏ lời nhưng tôi sợ và tìm cách từ chối. Nhìn em buồn mà lòng tôi đau lắm, cũng muốn nói hết cho em biết nhưng tôi không đủ can đảm. Cứ như vậy em nghĩ tôi không yêu và rằng em đã một lần đò rồi thì không xứng với tôi, sẽ bị gia đình tôi phản đối, có điều em không nói hẳn ra. Tôi là một người đàn ông tồi khi không nói ra sự thật. Chuyện gì đến sẽ đến, tình cảm của em dành cho tôi đã hết và chỉ xem tôi là bạn, lúc đó tôi níu kéo nhưng em không nghe. Em quyết định buông, không muốn tiếp tục nữa.
Khoảng 2 tháng sau, tôi biết mình đã mất em thật nên quyết định nói em biết. Em nói nếu biết sớm sẽ cho tôi câu trả lời rõ ràng, giờ thì quá muộn, em chỉ xem tôi như người bạn. Tôi xin em cho một cơ hội nữa nhưng em từ chối. Em đang tìm hiểu một người, cứ tìm hiểu thôi cũng không biết sau này ra sao, có thể em không quen người đó và cũng có thể cho tôi cơ hội. Tôi chẳng biết làm sao, chỉ biết giờ phải tiếp tục điều trị mà thôi, rồi sau đó hy vọng em sẽ cho tôi cơ hội để có thể chuộc lại lỗi lầm.
Vinh
Độc giả gọi điện chia sẻ tâm sự với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính)