Cô sụt sịt khóc, trình bày với lãnh đạo Viện: "Các chú ơi, cả mấy tháng nay chúng cháu sống già nhân ngãi non vợ chồng, mà giờ anh ta trở mặt, quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế. Nói các chú bỏ quá, cháu đã tắt kinh hai tháng rồi, mai này con cháu đẻ ra nó không giống cái mặt ông tiến sĩ Huy Tuấn cháu cứ đi đầu xuống đất. Cháu sẽ còn nhờ Viện Kỹ thuật hình sự Bộ Công an, làm xét nghiệm ADN xem có phải là con anh ta không? Nếu sai cháu hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về tội vu khống, bồi hoàn danh dự cho anh ta!".
Lâu nay tôi vẫn nghĩ cậu ta chỉ chú tâm vào học hành, nghiên cứu, mà nay leo cây sắp đến ngày hái quả lại xì ra vụ rắc rối này. Tôi vừa là thủ trưởng cơ quan, vừa thầy trực tiếp của cậu, bỗng cảm thấy lúng túng trong cách giải quyết. Trước ngày Đảng ủy, Ban lãnh đạo Viện họp, ông Viện phó kiêm Bí thư đảng ủy đã bàn với tôi. Anh Phan Lãng ạ, vụ việc này mà loang ra không có lợi cho cậu ta đã đành, mà cả cho uy tín của Viện, của anh nữa. Bộ trưởng đã có lời nhờ chúng ta cố gắng nhanh chóng khoanh gọn sự việc, khuyên giải cho cô diễn viên kia thôi kiện cáo ầm ĩ. Xác định đây là chuyện sinh hoạt, chuyện riêng tư, ta cũng chỉ phê bình nhắc nhở cậu ta thôi. Vả lại cậu ấy vốn không biên chế ở Viện, xong lại trả về đơn vị cũ. Nghe ông Bí thư nói vậy, tôi cũng cho là phải lẽ, quả thật tôi có nghĩ được cách giải quyết nào khả dĩ hơn đâu. Sau khi cô diễn viên đến cơ quan làm ầm ĩ, Huy Tuấn có vẻ ngượng khi gặp lại tôi. Cậu ta nói: Em xin lỗi đã làm phiền lòng thầy, phiền Viện, nhưng em đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện với cô ấy rồi. Thầy hiểu cho, em không yêu cô ấy, đã bị lừa cho vào tròng, đây cũng là một bài học nhớ đời cho em. Lịch cưới của bọn em vẫn không thay đổi thầy ạ. Thiếp đã đưa khắp cả rồi không thể rút lại. Cậu nghiên cứu sinh nọ là bạn của Huy Tuấn, thì đến rỉ tai tôi: Thầy ơi, người ta khéo lắm, bịt miệng cô diễn viên kia bằng một khoản tiền lớn bồi dưỡng cho cô đi bệnh viện nạo thai. Từ khi ấy, tôi buộc phải nhìn nhận lại cậu học trò vốn được coi là nghiêm túc, đứng đắn của mình. Tôi còn tự hỏi, liệu những giọt nước mắt thương nhớ con gái tôi của cậu có là thực lòng không? Gần đến lễ thành hôn, trên lại điều tôi đi công tác, thành viên trong một đoàn của Bộ khảo sát ngắn ngày tại nước ngoài, tôi gửi quà mừng lại với lời chúc đôi lứa hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Nhưng sau nửa tháng trở về, tôi thấy anh em trong cơ quan vẫn còn xôn xao về đám cưới của cậu. Lại cậu nghiên cứu sinh kia đến kể với tôi.
Thầy ơi, không thể ngờ! Đám cưới rất linh đình tại một khách sạn năm sao, đủ mặt nhiều quan chức toàn bạn bè hoặc cấp dưới trực tiếp của ông bố anh ấy cả, hàm Bộ trưởng, Thứ trưởng, Tổng giám đốc, Giám đốc ... Cái hòm hình trái tim to tướng đặt ngay cửa phòng cưới, lúc em nhét phong bì mừng của mình vào đã thấy chặt cứng. Bức tường trên sân khấu trung tâm phòng cưới có đặt một màn hình lớn, luôn thay đổi nhiểu kiểu ảnh kỹ thuật số, chú rể đẹp trai như tượng, cô dâu xinh tươi như hoa hậu hoàn vũ, lúc hai người hôn nhau góc độ này, lúc thì góc độ kia; lúc đôi uyên ương trên thuyền rẽ nước giữa hồ sen; lúc trước biển cả dào dạt sóng vỗ. Hôn lễ bắt đầu. Trên nền nhạc xập xình đôi tân giai nhân tiến vào. Đoàn trai thanh gái tú rồng rắn theo sau. Hai cậu bé xinh xắn như hài đồng bên cạnh đức Mẹ đồng trinh mặc com-lê, cổ cài nơ nâng váy cô dâu loè xoè dài hàng thước đi giữa. Đúng là cái váy cưới lợi hại, vừa cầu kỳ lại hiệu quả, xoè rộng đến nỗi không ai có thể thấy phần bụng lùm lùm của cô dâu được. Rồi ống pháo lệnh được đốt nổ, tung ra muôn vàn dải nhũ kim bay lấp lánh rơi lên tóc, mặt, quần áo bốn vị sinh thành cô dâu chú rể đang trang trọng đứng trên sân khấu. Rồi hai cây pháo hoa hai bên phụt toé ra muôn ngàn bông hoa lửa vàng rực, tí tách. Chú rể mở chai sâm-banh đỏ, nút bay vọt lên trần kèm theo tiếng nổ to như pháo cối (có người reo lên: Hên rồi!) Sâm-banh sủi bọt trào ra, cô dâu, chú rể chéo tay nhau cùng uống; chú rể đeo nhẫn cưới cho cô dâu; cùng thổi phụt tắt những ngọn nến; chú rể cầm con dao nhỏ sáng loáng chia cái bánh cưới thành nhiều phần... Phòng đại lễ của khách sạn chật cứng, dễ đến năm trăm mâm, vài nghìn người dự, cứ mười người quây quanh một mâm hình bầu dục có bàn xoay, ê hề món đặc sản, thả phanh rượu Tây.
Thầy ạ, ai cũng phải tấm tắc: Sang trọng quá! Hoành tráng quá! Con Bộ trưởng có khác! Lúc bữa tiệc đang đến hồi mãn, bỗng có một cô gái mặc bộ đồ lụa đen, cao dễ một mét tám (vì em cao một mét bảy nhăm chỉ đứng đến mang tai cô ấy), mặt hoa da phấn, đúng là người mẫu chân dài, bê một hộp hình chữ nhật được bọc giấy trang kim có tết dải nơ xanh biếc rất cẩn thận, đến đặt lên bàn cạnh cái hộp hình trái tim. Em được anh Huy Tuấn phân công đứng canh hòm tiền mừng (Lúc ấy người nhà anh ấy cũng đã tháo ruột hết rồi, chỉ còn ít phong bao của mấy chục người đến sau cùng). Cô gái vẻ mặt nghiêm trang nhìn em bảo: Có người không đến dự được, nhờ tôi đưa hộ quà mừng. Nói rồi cô quay ngoắt trở ra không thèm nhận lời cảm ơn. Em đã ngờ ngợ. Thời nay bọn khủng bố có thể làm mọi chuyện để trả thù. Em khẽ nhấc thử, cái hộp khá nặng. Lắc thử, như có nước óc ách bên trong. Lễ thành hôn chưa kết thúc, em chỉ còn biết đứng canh chừng món quà lạ đó. Đến khi tan cuộc, khách đã về cả, có cậu thanh niên bên nhà trai sốt sắng đến giúp bê món tặng phẩm ấy ra xe, chợt kêu lên: Cái gì mà nặng thế này? Có lẽ đến lúc ấy chú rể mới biết có món tặng phẩm, vừa nhìn thấy và nghe như vậy, nét mặt anh ấy bỗng tái dại, chắc là anh linh cảm được điều chẳng lành. Anh vội bảo em cùng lên xe và nhờ em giữ hộ cái hộp, tuyệt đối không được mở dọc đường. Vừa đến nhà, Huy Tuấn đã vội để cô dâu ở phòng khách, dẫn em đưa cái hộp lên một căn buồng nhỏ trên tầng thượng. Em giúp anh ấy mở hộp. Vô cùng hồi hộp. Còn lo nữa thầy ạ: nếu là quả mìn trong hộp thật thì toi mạng cả hai! Em làm động tác cẩn trọng bóc các lớp giấy ngoài cái hộp hệt như trên tivi chiếu cảnh cảnh sát nước phương Tây đang dò tháo ngòi nổ cho một quả bom do bọn khủng bố cài lại. Phút chốc lộ ra một bình thủy tinh cỡ mười lít đựng chất lỏng hơi vàng sóng sánh, mà em đoán ngay là phooc- môn. Bên trong lơ lửng một cái thai nhi mới có cái đầu to tướng, mắt to tướng, chưa rõ chân tay, mặt mũi, còn cả bộ cuống rốn dài loằng ngoằng cuốn vào nhau thai nổi bập bềnh bên cạnh. Rõ là cái thai nhi khoảng hai, ba tháng gì đó. Em bủn rủn cả người, hồn phách lên mây. Huy Tuấn mặt mũi xám ngoét, chân tay lẩy bẩy. Đúng lúc đó, cô dâu xuất hiện ở cửa phòng, cô đã lén đi theo hai chúng em và khi vừa nhìn thấy cái bình cô đã hét lên một tiếng, khuỵ xuống, may mà chú rể đứng gần đấy kịp đỡ. Thầy ạ, sau chuyện này em lợm giọng mất cả tuần, cái cục thịt chưa thành hình hài con người kia cứ dập dềnh ám ảnh tâm trí em mãi...
Phạm Quang Đẩu
Còn tiếp...
(Tiểu thuyết "Đánh đu cùng số phận" của Phạm Quang Đẩu, do Nhà xuất bản Văn học ấn hành năm 2012)