Điện thoại của Quang Hanh báo, khoảng một giờ chiều anh sẽ đến bến xe, em ra đón nhé. Tôi mừng quá, vậy là anh ấy giữ lời hứa, vậy là anh ấy vẫn nhớ đến tôi.
Nhưng tôi không biết Yến Nhi có đi cùng không, thâm tâm tôi muốn anh lên đây một mình.
Từ dạo đi hoang trở về, thời gian đầu bận rộn với việc học đuổi theo chương trình khó có thể nghĩ tản mạn sang những chuyện linh tinh nào khác. Chỉ đôi khi trong lúc nghỉ ngơi, trong tôi bỗng có cảm giác hụt hẫng, thèm muốn một cái gì mà không thể nói ra. Đó có thể là cảm giác của một kẻ nghiện ngập vừa mới cai, chưa thể hoàn toàn tự chủ được bản thân. Đó cũng có thể là hậu quả của sự thiếu hụt dai dẳng trong tình cảm ngay từ lúc vào đời. Những ngày ê chề ở Phong Vị Quán, tôi tởm lợm bọn đàn ông, chỉ thấy họ là một lũ tầm thường, hùng hục như trâu húc mả lúc làm tình và nhạt thếch, bội bạc khi tàn cuộc. Giờ đây tôi lại thèm được nhìn, được tiếp xúc, chuyện trò cùng một người con trai. Có đêm tôi mơ thấy Quang Hanh hôn vào môi mình rồi nói: Anh yêu em, anh không thể sống thiếu em và tôi đã dâng hiến tất cả. Có đêm tôi lại mơ thấy Văn Nhân hiện về, cũng nói yêu tôi, cũng vẫn lại là thèm khát chuyện lên giường. Tỉnh dậy, buồn tủi nằm trơ một mình.
Một lần bố ý tứ bảo riêng tôi, hay là bố đưa con về Hà Nội khám nhé, làm các xét nghiệm máu cho yên tâm con ạ. Tôi biết bố lo cho tôi, nhưng tôi sợ, nỗi sợ của con chim sợ làn cây cong. Thời nay bệnh HIV/AIDS lây lan theo đường tình dục khá phổ biến và nếu ai nhiễm phải căn bệnh thế kỷ này, cũng tức là đã lãnh một bản án tử hình. Hồi mới trốn về thành phố, Minh Hồng "gái Tuyên" cùng thuê chỗ trọ với tôi, đã cẩn thận dặn dò: Đằng ấy đừng liều mà chiều bọn đàn ông năm cha ba mẹ ấy nhá, chúng dễ đổ bệnh vào mình lắm đấy. Tôi đã làm theo điều nó nói, "cố thủ" thật chắc. Nhưng nghĩ lại, chỉ có một lần tôi không kịp "cố thủ", ấy là lần chung đụng với cái tay to béo đưa tôi vào đời lúc lòng dạ tôi đang rối bời giữa ở lại hay quay về khi vừa chân ướt chân ráo đến thành phố. Gã ta hành xử như một con bò rừng, như một con dê cụ đến kỳ động hớn ngay từ phút đầu, gần như cưỡng hiếp, khiến tôi không kịp bắt gã phải sử dụng bao cao su. Khi đã no xôi chán chè, gã vứt thêm một tệp tiền nữa lên giường và cười khành khạch bảo: em yên tâm, của anh bảo đảm sạch trăm phần trăm! Và sau đó gã mất hút không bao giờ gặp lại. Đó là lần duy nhất tôi không có phòng bị. Cũng may sự việc xảy ra sau khi vừa sạch kinh, vào ngày mà bà bác sĩ đến trường tôi hướng dẫn về vệ sinh em gái, an toàn tình dục bảo là khó thụ thai. Thoát được chuyện không có bầu, nhưng cứ chờn chợn, liệu có an toàn về bệnh tật và tôi không dám nghĩ sâu hơn hậu quả khôn lường của phút giây "lơi lỏng" đó. Thôi mọi chuyện của quá vãng, hãy trả nó về quá vãng, chỉ nên nghĩ đến ngày mai, sống cho ngày mai để đầu óc được thảnh thơi, quên đi những ngày tủi cực vừa qua!
Suốt buổi học sáng ở trường, tôi cứ thầm mong thời gian trôi nhanh để sớm được gặp một người con trai tử tế, người con trai đàng hoàng mà đời thiếu nữ của tôi chưa bao giờ được gặp, chưa bao giờ được kết bạn. Anh thật sự là thần tượng của tôi. Và tôi nôn nóng ra bến xe trước cả giờ anh hẹn. Kìa, chuyến xe Hoàng Long từ từ vào bến. Tôi nhận ra anh ngay trong bộ quân phục, trên ve áo gắn quân hàm trung uý đỏ chói. Trong số hành khách xuống xe, có một cô gái trẻ đi cạnh anh, tôi bỗng thấy cụt hứng, Yến Nhi người yêu của anh? Nhưng khi bước xuống đường, cô gái ấy tách khỏi anh và có một người con trai chạy lại đón, tíu tít đỡ túi xách cho cô. Tôi thở phào. Tôi chạy như bay ra đón anh.
- Quang Hanh! Từ xa tôi đã gọi.
Anh sải bước đến bên tôi, hỏi:
- Em đợi lâu chưa?
Tôi nhìn anh mỉm cười, gật đầu.
- Anh đi một mình à?
- Yến Nhi đang bận ôn thi - Anh nói giọng vui vẻ - có nhờ anh gửi lời hỏi thăm em.
Tôi dắt xe máy ra, nói với anh là về luôn nhà nhé. Anh bảo, bây giờ hẵng ra chỗ nào thoáng mát ngồi nói chuyện. Tôi và anh ngồi trên ghế đá của vườn hoa vừa mới được khánh thành nằm ở trung tâm thị trấn. Anh hỏi ngay:
- Thế nào, ổn mọi chuyện rồi chứ?
- Học đuổi cũng mệt anh ạ - Tôi ngồi sát bên anh, nói - cũng may chiều nay em không có giờ phụ đạo, có thể dẫn anh đi thăm thú cảnh đẹp quê em.
- Thế thì anh lên làm ảnh hưởng đến việc học của em rồi.
- Không - Tôi nói - Trái lại, anh lên rất đúng lúc. Em đang mong anh lên. Mong ghê lắm.
- Em đã xin lỗi bố mẹ chưa?
- Em chưa kịp nói gì, bố mẹ đều nói trước là có lỗi để em giận bỏ nhà đi. Bố thì bảo, chính vì chuyện này làm bố phải nghĩ lại mọi chuyện trong nhà ta.
- Bố mẹ nào chẳng thương con, chẳng xót con. Thế là mừng rồi. Em phải cố học cho tốt, thi cho tốt đấy nhé.
- Còn anh thế nào?
- Hôm nay lên thăm em và gia đình, ngày mai anh về Hà Nội sớm. Tạm biệt Yến Nhi rồi trở lại đơn vị. Vừa vặn hết phép.
- Ngắn thế thôi ư! - Tôi bỗng thấy buồn - Không ở thêm được nữa sao anh?
- Kỷ luật quân đội nghiêm lắm em ạ. Anh lên đây thấy em đã ổn định thế này là mừng rồi. Dịp sau lên thể nào cũng có Yến Nhi đi cùng đấy.
Chúng tôi về đến nhà. Bố nghỉ nửa buổi để tiếp anh, còn mẹ thì nhắc đi nhắc lại với khách mỗi câu: Diệu Thúy mong anh lên, cứ nhắc tên anh suốt. Tôi có cảm giác bố mẹ tưởng anh là người yêu của tôi, vả lại tôi cũng không cải chính, dường như cố kéo dài thêm cái sự hiểu lầm ấy được lúc nào hay lúc ấy. Tôi lấy làm hãnh diện có được một người bạn đẹp trai, đứng đắn, chững chạc như anh. Anh thì cứ tự nhiên như về nhà mình, bộ đội với dân như cá với nước có khác. Rồi tôi xin phép bố mẹ dẫn anh đi chơi vài nơi quanh thị trấn.
Anh có vẻ thích thú khi đến bên dòng suối có nhiều bụi cây dù dì, nhiều khóm rau dền gai, rau tầu bay mọc trên doi cát nổi giữa dòng. Anh bảo, lần sau lên thể nào cũng vác cần đi câu, ở nhà anh là tay sát cá, mỗi lần đi đều mang về xâu dài cá diếc, cá mương, con nào cũng to bằng ba, bốn ngón tay cả. Có lúc tôi và anh ngồi bên tảng đá lớn cạnh bờ ngắm cá. Những con bé xíu bơi vẩn vơ bên tảng đá; con to hơn thì vụt lao lên mặt nước đớp, nổi tăm; thỉnh thoảng lại có đàn cá nối đuôi nhau ngược dòng lao như mũi tên qua trước chúng tôi. Gặp một đàn cá li ti nổi đen đặc mặt nước lặng cạnh bụi cây, anh hỏi: Diệu Thúy có biết đàn rồng rồng này là cá gì không nào? Tôi nói không biết. Cá chuối, hay còn gọi là cá sộp - Anh giải thích - Thể nào con chuối mẹ cũng đang lặng lờ núp trong bụi rong rêu bên cạnh kia, chỉ cần thả câu vào giữa đàn rồng rồng là chuối mẹ tưởng có kẻ đến ăn thịt con nó, lao ra nuốt mồi bảo vệ đàn con mà bị dính lưỡi. Bởi thế mới có câu: "Cá chuối đắm đuối vì con". Tôi nhớ có lần đi chợ, đã nghe ai đó nói ra câu đó, nhưng quả là đến hôm nay tôi mới biết gốc gác của cái câu ấy. Tôi thán phục bảo: Anh là dân miền biển mà biết về miền núi còn hơn cả em đấy!
Đến một chỗ nước khá sâu, trên bờ toàn đá cuội to cỡ quả trứng ngỗng trắng phau, Quang Hanh bỗng nói là chỗ này mà nhẩy xuống tắm thì sướng lắm đây. Tôi liền bảo: Anh xuống tắm cho mát, em chờ. Anh nhìn tôi lắc đầu: Nói thế chứ anh có mang quần áo thay đâu. Thì "nuy" ra cũng được, tôi buột miệng nói câu ấy. Anh cười, đỏ mặt không nói gì.
Quãng suối thật vắng vẻ. Chỉ nghe tiếng nước chảy ào ào, thỉnh thoảng có chú gà rừng từ lùm cây xa gáy vang gọi bạn. Mặt trời dần khuất sau ngọn núi phía trước mặt, để lại một ráng mây mầu đỏ lóng lánh trên nền trời. Anh ngửng mặt, chỉ tay về phía dãy núi ấy:
- Hoàng hôn. Đẹp chưa kìa!
Khuôn mặt anh được hoàng hôn nhuốm đỏ, càng trở nên đẹp ngời ngời. Tôi đang đứng bên cạnh, không kìm được chợt gọi tên anh. Anh quay sang. Tôi dướn người bá cổ anh hôn. Tôi cứ ôm chặt anh, rồi thổn thức nói trong hơi thở:
- Anh ơi! Anh ơi!
Anh trơ ra đấy trong giây lát, không có phản ứng gì. Tôi như đu lên người anh, môi tôi lướt trên môi anh. Ghì xiết. Mãi sau anh khẽ khàng gỡ tay tôi khỏi cổ mình và nói thì thầm:
- Ta về thôi em nhỉ.
Tôi cảm thấy bẽ bàng, ngồi thụp xuống, khóc nức lên. Anh lại cúi xuống lay vào vai tôi nhẹ nhàng bảo:
- Về em. Tối rồi.
Tôi lủi thủi đi sau anh. Dường như ái ngại điều gì, anh chờ cho tôi đi ngang và khoác tay tôi. Tôi vừa đi vừa ngả đầu vào bờ vai rộng của anh. Gần về đến nhà, tôi bỗng hỏi anh:
- Chị Yến Nhi đẹp, ngoan lắm phải không anh?
Anh cười thật lành, bảo:
- Bọn anh thân nhau từ hồi học trường làng cơ mà, mãi gần đây mới báo cáo chính thức với bố mẹ hai nhà.
- Chị ấy thật may mắn. Tôi nói.
Phạm Quang Đẩu
Còn tiếp...
(Tiểu thuyết "Đánh đu cùng số phận" của Phạm Quang Đẩu, do Nhà xuất bản Văn học ấn hành năm 2012)