Tôi ở nhà khách Ủy ban tỉnh và được Huy Tuấn cho xe đưa đi thăm một số thắng cảnh, rồi anh lại đãi đằng trọng thị. Sáng nay tôi bảo anh cứ để tôi tự đi bộ thăm thú quanh thị xã. Đêm qua nằm suy nghĩ, tôi vẫn cảm thấy Lưu Văn Đằng không nói thật nguyên nhân cô con gái bỏ nhà đi bụi. Thực ra tôi đã có thể về nếu lên đây chỉ để báo cho ông chủ tịch huyện biết nơi Diệu Thúy đang trú ngụ, song tôi vẫn cảm thấy chưa yên lòng, nhất là vẫn chưa tìm ra tăm tích cô ta. Huy Tuấn thì bảo, nhân tiện thầy lên đây, cứ đi chơi cho thoải mái vài ngày rồi hẵng về, việc của cô con ông Đằng sớm muộn gì cũng sẽ giải quyết ổn thỏa thôi. Tôi bỗng nghĩ đến cái quán nước có nhiều kẻ "buôn dưa lê", biết đâu chẳng có thêm thông tin mới. Thế là tôi lững thững đi bộ từ nhà khách ra quán. Mới đi được vài trăm mét đã thấy có người gọi giật giọng phía sau:
- Bác cán bộ Trung ương đi đâu đấy ạ?
Quay lại, thì ra cái anh xe ôm mau mồm miệng hôm trước đã gặp trong quán nước. Tôi cười bảo, lại ra quán thưởng thức đặc sản chè địa phương. Bà chủ quán người thiểu số nhận ra tôi ngay, đon đả:
- Bác à. Hôm nay quán của em mới về loại chè giảo cổ lam chữa ung thư đấy. Bác xơi thử một chén nhá.
Thứ nước chè này giống như thuốc bắc, nhằng nhặng đắng, dù sao cũng có vị ngọt đọng nơi cổ họng như các loại chè hôm trước tôi đã nếm thử. Ông xe ôm từ nãy đến giờ vẫn nhìn tôi với ánh mắt thực sự ngưỡng mộ, bởi ông từng chứng kiến một quan tỉnh to như Huy Tuấn còn xuống tận cổng vồn vã đón tôi kia mà. Tôi quay sang ông ta, hỏi:
- Anh có biết cô con ông chủ tịch huyện Lưu Văn Đằng đã về chưa?
- Chưa ạ - Ông sốt sắng trả lời - Em có hỏi, con gái em bảo vậy. Ở trường nó cũng bàn tán nhiều đấy, nhưng thầy hiệu trưởng bảo bố bạn ấy đã gọi điện báo con bị ốm, xin nghỉ thêm ít bữa nữa. Chắc là có chuyện gì rồi. Mấy đứa rủ nhau đến nhà thăm thì bố mẹ nói là đã đưa nó về thành phố chữa vì có người quen là bác sĩ ở bệnh viện trên ấy. Bác biết không, nó có một cô bạn thân vừa gặp rắc rối với công an rồi đấy.
Nói đến đây ông xe ôm vớ điếu thuốc lào, nhồi thuốc và rít một hơi, phả khói mù mịt sang bên cạnh.
Tôi hỏi ngay:
- Anh nói cô bạn nào của nó gặp rắc rối?
- À, cái cô Bích Thuận con gái ông bà Cả Vạn gần nhà em ấy mà - Ông xe ôm quay sang tôi khề khà - Lần đầu thấy anh công an khu vực đến nhà nó, em không để ý lắm. Đến lần thứ hai lại thấy anh ta vào và con bé đi theo ra, em đã nghi nghi. Có chuyện gì công an mới điệu đi chứ? Em sang nhà ông Cả Vạn giả vờ mượn cái chõ hấp xôi, tiện thể hỏi: Vừa thấy cô Thuận nhà ta đi với anh công an khu vực, có việc gì đấy bác? Bà Cả đưa cái nồi cho em mượn lắc đầu quầy quậy bảo có gì đâu, anh ấy hỏi nó về chuyện mở cửa hiệu kinh doanh làm đầu ấy mà. Rõ là nói dối quanh. Nghề công an thì liên quan gì đến kinh doanh làm đầu! Thâm tâm em nghĩ vậy. Lúc con gái em đi học về, nó thầm thì vào tai em một tin quan trọng: Chị Bích Thuận bị bắt lên đồn vì có liên quan đến ổ mại dâm gì ấy, con nghe có đứa nói vậy. Em cũng giật mình, gặng lại: Nó vừa tốt nghiệp phổ thông, mở hiệu làm đầu ngay tại nhà, có liên quan gì đến mại dâm? Nói thực với bác, cái thị xã toen hoẻn bằng bàn tay, mà mấy năm gần đây cũng mọc lên như nấm các nhà nghỉ, gội đầu thư giãn, toàn là mại dâm trá hình cả. Mà khách làng chơi không đại gia thì cũng là những thằng có chức có quyền. Hư đốn lắm! Dân đen bọn em biết cả đấy, nhưng đều ngậm tăm, nói ra làm gì cho rách việc hở bác...
- Thì ông đang nói ra đấy thôi - Bà chủ quán từ nãy đến giờ im lặng liền lên tiếng, vẫn như hôm trước tỏ ý trách ông xe ôm - Bác chỉ được cái hay vạch áo cho người xem lưng.
- Cái bà này chỉ hay nói liều - Ông xe ôm quắc mắt vặc lại - Thì bác cán bộ Trung ương cao cấp đây hỏi, tôi phải trình bầy sơ sơ vậy chứ, có chỉ đích danh là thằng nào đâu mà sợ.
Tôi vội can hai người:
- Chuyện vui ấy mà, có gì mà phải căng thẳng thế.
- Em có nói gì đâu - Bà chủ quán nhìn tôi thanh minh - Ăn cây nào rào cây ấy chứ. Mình phải nói tốt cho quê mình chứ, phải không bác?
Tôi cười và quay sang bảo ông xe ôm:
- Nhân tiện đây tôi cũng muốn đi thăm thú thị trấn, anh đưa tôi đi một vòng nhá.
- Nhất trí ngay, thưa sếp. Ông xe ôm hào hứng bước ra khỏi quán.
Trên đường tôi mới ghé tai ông xe ôm bảo đưa tôi đến nhà cô Bích Thuận hàng xóm của anh.
Từ xa đã thấy tấm biển khá lớn treo trước ngôi nhà hai tầng "Bích Thuận - làm đầu mốt thời trang". Ông xe ôm để tôi xuống trước cửa, còn hỏi, bác có cần em đợi ngoài này không? Tôi nói vào chơi một lúc, cần sẽ gọi sau. Ánh mắt ông ta nhìn tôi không giấu một nỗi ngờ vực nào đó, sao khách mới đến tỉnh này lại quan tâm đến những chuyện đồn đại trong quán nước như vậy?
Bà Cả Vạn đang ngồi trong nhà, tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi bước vào:
- Bác cần gặp ai ạ? Bà hỏi.
- Thưa, đây có phải nhà cô Bích Thuận không ạ?
- Vâng - Bà nói - Ông cần gặp cháu có việc gì? Mời ông ngồi.
Tôi ngồi vào ghế. Ngoài bộ làm đầu đặt trên một cái giá, cùng những chai nước gội đủ các nhãn hiệu và cái gương lớn treo bên tường, phía trong nhà đồ đạc cũng đơn giản, chủ nhân thuộc diện không dư dả gì lắm, tôi sơ bộ đánh giá như vậy. Tôi nhìn bà chủ hỏi:
- Thưa bà, tôi có việc muốn trao đổi riêng với cháu. Không biết cháu bao giờ về?
- Cháu đi chợ mua thức ăn, sắp về bây giờ. Bác cứ ngồi chơi - Nói rồi bà rót nước mời, hỏi tiếp - Không dám, bác từ đâu đến ạ?
Tôi nhấp ngụm nước trà đặc sánh, trả lời:
- Tôi từ thành phố về thăm người nhà, lại có việc liên quan đến cháu, mới đến đây tìm.
- Liên quan về việc gì, bác nói rõ ra được không ạ?
- Xin lỗi bác - Tôi cười nói - Việc riêng liên quan đến cháu thôi, nói ra sợ bác cũng chẳng biết đâu.
Bà chủ có vẻ chưa thông với câu trả lời của tôi, nhưng chỉ ngồi im và rót nước từ phích ra ấm. Có tiếng chân người phía cửa, tôi quay ra, một cô gái dong dỏng cao, trắng trẻo, gương mặt khá thanh tú đang xách làn nhựa đựng đầy rau đi vào. Bà chủ nói ngay:
- Có bác đây từ thành phố về tìm gặp con đấy.
Bích Thuận nhìn tôi tỏ ra rất ngạc nhiên, hỏi lại:
- Bác gặp cháu ạ?
- Cháu là Bích Thuận?
- Vâng ạ.
- Cũng chẳng có gì đặc biệt đâu - Tôi nói - bác có việc hỏi cháu liên quan đến một người quen của bác thôi mà. Cháu cứ cất đồ đi, rồi bác cháu ta nói chuyện.
Bích Thuận cầm làn đi vào nhà trong, bà mẹ cũng theo vào. Lát sau cô ra, ngồi đối diện tôi. Nhìn vẻ mặt, rõ ràng cô đang trong tâm trạng phấp phỏm, hồi hộp. Tôi hỏi ngay:
- Cháu quen Diệu Thúy con ông Lưu Văn Đằng chủ tịch huyện này chứ?
- Vâng - Cô nhìn tôi với đôi mắt mở to - Bác gặp Thúy ở đâu ạ?
- Bác tình cờ gặp Diệu Thúy ở thành phố - Tôi nói - Cháu có biết vì sao nó bỏ nhà đi không?
Bích Thuận lẳng lặng rót thêm nước vào chén của tôi. Rồi cô ngửng lên nhìn tôi hỏi tiếp:
- Thưa, bác có họ hàng gì với em ấy không?
Tôi nhìn cô gái lắc đầu, bảo:
- Không. Cũng mới quen được vài ngày nay thôi.
- Thế bác gặp cháu hỏi về Diệu Thúy với mục đích gì ạ?
- Bác quan tâm đến Diệu Thúy vì hoàn cảnh của nó lúc này rất khó khăn - Tôi nói - Nó đang ở trong một quán mại dâm của thành phố. Bác đã gặp ông bố Diệu Thúy nói cho biết tình hình để đến đón nó về. Lý do nó bỏ nhà đi như lời ông ấy bác thấy chưa thoả đáng. Cũng là tình cờ nghe người dân ở đây nói cháu chơi thân với Diệu Thúy, nên bác nẩy ra ý định đến gặp cháu để hỏi, biết đâu lại có thể làm sáng tỏ được điều bác muốn tìm hiểu.
- Như thế bác không có quan hệ họ hàng gì với em ấy - Bích Thuận nhìn tôi vẫn không hết ngờ vực - Mà chú Đằng nói với bác nguyên nhân em ấy bỏ nhà đi là thế nào ạ?
- À, bác quên - Tôi nói - chưa tự giới thiệu về mình. Bác tên là Phan Lãng, đang công tác ở Viện Công nghệ trên thành phố. Thời trẻ, nhập ngũ trước khi đi B, bác có thời gian tập luyện ở thao trường ngay gần nhà cháu đây, chỗ có ngọn đồi trồng nhiều vải thiều ấy.
- Bác chưa nghỉ hưu ạ?
- Chưa - Bác đã ngoài sáu mươi rồi, nhưng là giáo sư nên đến sáu nhăm tuổi mới nghỉ theo chế độ. Cháu hỏi chú Đằng nói với bác thế nào, chú ấy chỉ bảo do Diệu Thúy học sút, bố mẹ mắng vài câu là giận dỗi bỏ nhà đi. Bác nghĩ, chắc nguyên nhân không chỉ đơn giản như thế. Diệu Thuý học lớp mười hai, đã có suy nghĩ, phải là điều gì gây sốc lắm nó mới bỏ nhà đi bụi như vậy. Phải tìm ra nguyên nhân thì mới khuyên nhủ được nó, nhất là khi nó đã làm cái việc tồi tệ như vậy.
Bích Thuận nghe tôi nói, nét mặt đỡ căng thẳng. Cô lại hỏi:
- Bác gặp em ấy trong quán, thấy tinh thần nó thế nào ạ ?
- Nó giấu mọi chuyện. Cũng phải thôi, vì mới lần đầu gặp. Phải nói thật với cháu điều này nữa. Bác chỉ có một người con gái, nếu còn thì đã ba mươi tuổi rồi. Nó bị mất trong một tai nạn hy hữu khi đi tắm biển năm mười tám tuổi. Điều làm bác quan tâm đến Diệu Thúy chính là gương mặt, dáng người nó giống hệt như con gái bác trước khi mất. Đấy, cái nguyên cớ chỉ đơn giản có vậy. Bác lên đây cũng là muốn báo cho gia đình Thúy biết để tìm cách đưa nó về. Song tiếc là đến giờ này vẫn chưa tìm thấy nó. Cháu thân với Diệu Thúy, biết đâu chẳng có những thông tin giúp được cho bạn vượt qua những khó khăn trong lúc này.
- Bác đã nói vậy, cháu tin bác - Bích Thuận nói - Đúng là Diệu Thúy không học giỏi như chị nó là Bích Hường, nhưng cũng không phải học kém. Nói thật với bác, cháu mới là đứa học kém, kém nhất các môn tự nhiên. Cho nên nói nó bỏ nhà đi như lời chú Đằng thì không phải. Cháu biết nó bỏ nhà đi vì chuyện gì. Hôm đó chính cháu gặp, vừa báo với nó cái chuyện tồi tệ ấy là Diệu Thúy xịu mặt, bỏ tiết học sục tìm đến bố nó ngay...
Phạm Quang Đẩu
Còn tiếp...
(Tiểu thuyết "Đánh đu cùng số phận" của Phạm Quang Đẩu, do Nhà xuất bản Văn học ấn hành năm 2012)