Chương I.
Ông đang hướng xe về phía Phong Vị Quán nơi tôi đang ngồi. Hôm nay tôi thấy kinh. Đáng lẽ không đi làm, nhưng chiều qua vội về bỏ quên cái áo khoác trên quán nên đến lấy thì vừa vặn nhác thấy bóng ông ngoài đường. Ngày ngày khách ra vào quán tấp nập như đi chợ. Đây quả giống cái chợ, nhưng là chợ "đặc biệt" chỉ tồn tại trong bóng tối, có thể gặp ở nhiều nơi. Mò đến đây họp chợ toàn khách động hớn, ham vui. Chủ chợ thì để đạt tới cái lợi nhuận siêu ngạch chiều khách bằng mọi giá, dẫu đã lo lót mọi bề mà vẫn luôn nơm nớp "cớm chìm" trà trộn và nhà chức trách úp chụp mẻ lưới lúc nào không hay. Khách đã lọt vào đây phút chốc đều mang vẻ mặt bí hiểm trơ lì, dẫu có quen nhau bên ngoài, vào rồi cũng lờ lớ lơ coi như không biết nhau, mua phải món hàng đẹp, xấu, béo, gầy, cao, lùn, thơm, hôi, rắn, mềm tùy thuộc vào may rủi, để rồi lặng lẽ biến khi đã trút cạn tiền vào cái lỗ vô thuỷ vô chung (thứ tiền bầy nhầy tanh tưởi, thật tởm!). Không biết ông có thuộc hạng khách ba vạ ấy không?
Công viên nước cách quán không xa, cách đây ba hôm tôi đưa thằng nhỏ ra chơi đã tình cờ gặp ông ở đấy. Trong mấy đứa gái quê lên quán đợt này không hiểu sao bà chỉ tin tôi và thường giao cậu ấm cho tôi dỗ dành mỗi khi nó giở trò vòi vĩnh, quậy phá. Bà chủ bảo: Mày rước hộ ông mãnh đi cho tao nhờ, nó ở nhà nhũng nhẽo sốt ruột lắm, tao sẽ bù ba suất tính vào nửa ngày cho mày, được chưa? Còn gì bằng! Tôi đang ươn người, "ba suất" tức ba con đực giày vò mình đến lúc mệt nhoài còn sướng nỗi gì, giờ thì được khỏe thân vẫn có tiền, lại thoả thuê ngắm trời, ngắm bọn nhóc nô đùa. Từ ngày bỏ rừng về xuôi, lạ là tôi toàn gặp bọn cưa sừng làm nghé, chứ ít gặp bọn choai đi hoang. Nhiều lão nom rõ là ông cốp, đạo mạo, bụng phệ đi lại lạch bạch hệt dáng ông bô bất hảo của tôi ở nhà (bố tôi chủ tịch huyện cũng là cốp). So với những đứa cùng trang lứa tôi có nhiều điểm trái tính trái nết, ở lớp vẫn gọi tôi là con "quái vật". Hồi học lớp 10, cô giáo văn chẳng đã có lần khen tôi trước lớp: Em Diệu Thúy có khiếu quan sát sự việc, suy nghĩ sâu, tả cảnh hay, viết ít lỗi chính tả, mai đây sẽ trở thành nhà văn chí ít cũng nhà thơ (cô coi làm văn khó hơn làm thơ). Nhưng thật trớ trêu, chỉ sau lần cô giáo đoán hậu vận cho tôi như thế có một năm rưỡi, tôi trở thành con điếm. Điếm chuyên nghiệp. Bà chủ bảo: Đứa nào hành nghề ở đây đều là điếm chuyên nghiệp cả, đều có tên trong sổ đen công an cả. Nhưng không việc gì phải hãi, tao đã đấm mõm hết, rải tiền từ thành phố đến quận, phường rồi. Một khi tôi đã phẫn chí bỏ nhà đi bụi, thì điếm chuyên nghiệp hay điếm nghiệp dư cũng chỉ là một nghề mạt hạng nhất trong mọi thứ nghề trên đời này mà thôi. Chấp hết!
Trời mỗi lúc mỗi nắng gắt. Thằng bé trượt máng nước chán chê, tìm tôi đòi ăn kem cốc. Tôi lần túi. Nắm tiền lẻ vào cổng mua vé xong nhét sau quần bò bị rơi từ lúc nào không hay. Thằng bé cứ đổ rịt cho tôi lấy cắp tiền của mẹ nó, bảo rành rành lúc đi mẹ đưa chị tờ năm mươi ngàn, tiền vé hai mươi ngàn còn ba mươi ngàn chị giấu đâu? Tôi định tát cho nó một cái, nhưng nghĩ con bà chủ mà phải kìm tay. Nhưng thằng bé nhất định đòi lại tiền, còn nhẩy choi choi xỉa vào mặt tôi. Tôi bảo, tiền bị mất thật tao không giấu. Nó càng làm tàng. Cáu sườn, tôi đẩy nó một cái ngã chỏng vó xuống bãi cỏ. Nó khóc toáng, đéo lắt đầy mồm. Đúng lúc ông đầu hói đeo kính trắng đến, miệng cười mắt nheo hỏi sao chị em làm ầm ĩ thế? Thằng nhóc được thể vùng ngay dậy, chỉ thẳng vào mặt tôi: Đồ con điếm ăn cắp! Tôi choáng. Hoa cả mắt, rụng rời cả chân tay. Nếu ở nhà nó chửi thế, chửi nữa tôi cũng chẳng coi là gì, không chấp đồ chíp hôi, ở đây xung quanh bao nhiêu người đang quây lại, bao nhiêu ánh mắt dọi cả vào tôi, có lỗ nẻ nào mà chui xuống. Bỗng ông đeo kính nghiêm mặt bảo với thằng nhóc là cháu không được nói hỗn với chị, bác cho tiền mua kem. Không phải chị cháu, thằng bé vùng vằng, mặt vênh lên với tôi. Ông đeo kính liền mở ví đưa tôi tờ năm mươi nghìn đồng, thằng bé thấy thế đứng im re. Ông bảo tôi cầm cả mua kem. Mấy kẻ hiếu sự xung quanh thấy hết trò tản đi. Tôi ngước nhìn ông lí nhí nói câu cảm ơn rồi lôi xềnh xệch thằng nhóc đến quầy kem. Tôi mua hẳn bốn ốc kem, còn ít tiền thừa giúi vào túi ngực nó bảo cầm về trả mẹ, hôm nay tao bị rơi mất tiền thật, mày là trẻ con mà hay nói bừa làm mất thể diện tao. Nhóc mới sáu tuổi rưỡi thôi, chưa đến lớp ngày nào mà đã biết đối đáp bằng một câu chua hơn dấm, hệt giọng cụ non: Điếm mà có sĩ diện à! Ông đeo kính đứng ngay sát tôi, tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe thằng nhóc nói ra câu ấy, rồi ông chỉ vào cái ghế đá cạnh gốc cây to bảo hai cháu ngồi đấy ăn cho hết, thiếu bác mua nữa.
Cả ba đều ngồi. Thằng nhóc háu ăn vục mặt xơi liền hai ốc kem, tôi thì cứ cầm trên tay hai chiếc nữa chờ nó ăn xong đưa nốt. Ông đeo kính nhìn tôi bảo: Cháu ăn đi, ngại gì. Tôi lắc đầu, cháu không thích, buốt răng lắm. Thằng nhóc cả thèm chóng chán, nước kem nhoen nhoét quanh mồm, sớt cả xuống áo, xuống giày, nhăn mặt sài lắc khi tôi đưa tiếp hai cái còn lại. Nó vụt đứng lên chạy ra phía vòi nước rửa tay, rửa mồm. Hai cái kem trong tay tôi bị nắng bắt đầu nhũn, tôi liền đưa ông một cái. Bác ăn giúp, cháu cố cái này, khỏi phí. Ông cười, thè lưỡi liếm ngon lành chỗ kem chảy ra ngoài vỏ bọc bằng bánh quế vừa dai vừa mềm cuốn hình loa kèn. Hoá ra ông ăn kem rất nghề, cắn gọn từng miếng ngon lành không sớt giọt nào ra đất. Tôi thì thè lưỡi như con mèo tam thể của tôi nuôi trên nhà, liếm mút từng tí một, không dám cắn miếng to. Cuối cùng cũng giải quyết gọn. Giờ tôi có dịp "nhận định" về ông đeo kính tốt bụng mới quen đang ngồi trước mặt. Ông chắc phải hơn ông bô tôi ở nhà hàng chục tuổi chứ không ít, tức đã ngoài sáu mươi, nhưng ông trẻ hơn tuổi bởi có cái cười tươi, khoé miệng kéo đến mang tai, phô bộ răng trắng đều tăm tắp; khóe mắt thì luôn nheo nheo vui vẻ (không phải mặt lúc nào mặt cũng như đâm lê của ông bô tôi ở nhà). Ông hất hàm về phía thằng bé đang rửa tay ở vòi bảo, thằng bé kia con nhà ai mà nghịch quá nhỉ, chắc cháu không phải chị ruột nó, thôi đừng chấp nó. Ông còn bảo, cháu không phải người thành phố này, quê ở đâu? Tôi trả lời qua loa quýt luýt, chỉ nói quê mạn ngược, tuyệt nhiên không nói tên, không nói tuổi. Dại gì tiết lộ thân phận. Đúng lúc thằng bé trở về, tôi vội cầm tay nó cúi chào ông. Đang định phới cho nhanh, bỗng ông chỉ tay về phía Phong Vị Quán hỏi: Nhà cháu ở đấy phải không? Đáng lẽ tôi phải lắc, lại theo phản xạ tự nhiên gật luôn, thành ra giấu đầu hở đuôi mới chán mớ đời chứ!
Còn tiếp...
(Tiểu thuyết "Đánh đu cùng số phận" của Phạm Quang Đẩu, do Nhà xuất bản Văn học ấn hành năm 2012)