Tôi 25 tuổi, anh hơn tôi 6 tuổi, quen nhau được 7 tháng. Vì tính chất công việc và khoảng cách nên chúng tôi thường tranh thủ gặp nhau sau giờ làm việc, hoặc cuối tuần đi chơi cùng nhau. Anh làm trong ngân hàng, công việc khá bận. Nhưng hễ cứ rảnh, anh lại tranh thủ sang gặp tôi dù chỉ được một tiếng là phải quay về làm việc tiếp. Đôi lúc tôi làm muộn, anh mang đồ ăn nhẹ cho tôi rồi về. Anh quan tâm tôi từ những điều nhỏ nhặt, chiều và rất hiểu tôi. Có những việc tôi chưa nói ra, anh đã hiểu tôi muốn gì, nghĩ gì. Vì thế, tôi rất thích anh và muốn mối quan hệ của cả hai được rõ ràng, nghiêm túc.
Nhưng đến giờ, dù đã ôm hôn nhau nhưng anh vẫn chưa một lần ngỏ lời yêu tôi. Có lần tôi hỏi thẳng anh nghĩ thế nào, anh lảng tránh hoặc nói chuyện tình cảm không vội được. Qua những chia sẻ của anh, tôi thấy anh là người sợ cam kết, sợ mất tự do nếu kết hôn. Anh dự định 2-3 năm nữa mới kết hôn vì hiện tại công việc khá bận, ngày làm 12-14 tiếng, anh đang muốn phấn đấu thăng tiến trong thời gian tới.
Tôi nghĩ anh đã có gia đình nhưng có lẽ không phải. Nhiều lần tôi bảo nhớ anh, thì 11 rưỡi đêm, anh cũng chạy sang gặp tôi dù chỉ được 30 phút. Những cuộc hẹn bất chợt như thế khiến tôi nghĩ anh không có vợ. Hơn nữa, ở cạnh anh, tôi thấy anh không thường xuyên dùng điện thoại. Hoặc 10 giờ tối mùng 2 Tết vừa rồi, anh vẫn phóng xe 20 km về quê gặp tôi để đi cà phê rồi về. Anh nói đang sống cùng bố mẹ.
Có lúc, tôi nghĩ anh chỉ lợi dụng, coi tôi là "rau" nhưng cũng không phải. Tôi từng thử tạo cơ hội cho anh, nhưng anh không làm gì thật, chỉ ôm hôn tôi. Tôi thật khó nghĩ về chuyện của anh, nếu dừng lại tôi sợ sẽ hối tiếc vì mình không dễ yêu ai đó, giờ gặp đúng người mà lại bỏ lỡ khi chưa cố gắng hết sức. Nhưng nếu tiếp tục, tôi cũng không biết anh sẽ thế nào, trong khi tôi cũng đã 25 tuổi.
Thục
Gọi điện cho biên tập viên theo số 09 6658 1270, để đăng tải chia sẻ của bạn trên Tâm sự.