Sonya Lea, hiện sống ở Seattle, Washington, Mỹ, là một nhà biên kịch, giáo viên dạy môn viết và tác giả cuốn sách Wondering Who You Are - một cuốn sách viết về thời gian điều trị ung thư của chồng. Chồng cô đã mất toàn bộ ký ức về thời gian hai người chung sống do ảnh hưởng của căn bệnh ung thư. Dưới đây là một phần câu chuyện của cô được đăng tải trên Redbookmag.
Trong ngày hẹn hò đầu tiên sau cuộc phẫu thuật của ông xã, tôi và anh cùng ngồi trên cặp ghế đỏ, ở một nhà hàng Mexico trong buổi chiều tà. Richard từng là một người nói chuyện rất lôi cuốn nhưng khi đó anh có vẻ cô đơn, lạc lõng vì khó giao tiếp với mọi người. Anh đang trong quá trình hòa nhập lại với cuộc sống nên chúng tôi chọn một khung cảnh thơ mộng, nhẹ nhàng để cùng nhau trải qua những giây phút lãng mạn.
Sau lần phẫu thuật khối ung thư suốt 12 giờ ngày ấy, anh như sắp chết. Nhưng may mắn thay, sau mổ, Richard đã tỉnh lại được, nhưng những ký ức của anh, từ ngắn hạn đến dài hạn, đều trôi theo mây gió. Chúng tôi cần những lần hẹn hò như thế này để kết nối lại, để lại được yêu nhau lần nữa dù đã 24 năm sau ngày cưới.

Sonya Lea và chồng mình từ hồi trung học và ảnh ngày họ kết hôn năm 1981.
Một năm sau phẫu thuật, tôi và anh vẫn chưa tìm lại được chính mình. Chúng tôi vẫn giả vờ như cuộc sống đang tiếp diễn. Nhưng, tôi cần quá khứ của cả hai thật sự tồn tại chứ không chỉ là giả vờ như vậy. Richard ngồi đó, đối diện với tôi, và nhìn vào thực đơn một cách vô cảm như thể chẳng cảm nhận được sự gắn kết nào với bạn đời của mình.
Chồng tôi bị chứng mất ngôn ngữ sau phẫu thuật nên gặp khó khăn trong việc giao tiếp. Giờ đây, anh cũng chỉ còn đọng lại rất ít sở thích về đồ ăn, kinh nghiệm và những gì từng làm anh hài lòng. Mọi thứ đều mới mẻ đối với anh ấy.
"Anh thường thích món burrito", tôi khẽ nói giúp anh. Richard gật đầu, xếp thực đơn lại và đặt tay lên đùi như lúc anh di chuyển hay ngủ.
"Em nhớ con gái chúng ta", tôi khẽ nói và cố giấu nước mắt. "Con gái mình đã vào đại học, giờ em luôn ở nhà một mình từ sau khi mất đi người chồng yêu quý". Richard không an ủi tôi vì điều đó giờ chẳng phù hợp với tình cảnh hiện tại của anh chút nào. Tôi còn chẳng có lấy một cơ hội để "dạy" lại cho anh về điều này.

Gia đình hạnh phúc của Richard và Sonya Lea trước khi anh bị ung thư.
Sau đó tôi liên tục chia sẻ những chuyện giữa chúng tôi trong khi anh vẫn mỉm cười với những ý niệm riêng của mình. Richard chẳng nhớ nổi điều gì.
Tôi hỏi bác sĩ rằng: "Có còn sót lại mảnh ký ức nào không?" và bật khóc. Khi tôi nhìn lên, anh ấy cũng rưng rưng mắt nhìn tôi với vẻ hoảng sợ.
Vài năm sau đó, chúng tôi gặp nhau tại bảo tàng nghệ thuật, cũng giả vờ như một cuộc hẹn hò không biết mặt. Richard đã chờ ở đó khi tôi đến và trong ánh nhìn đầu tiên, tôi cảm thấy thật bình yên vì tôi đã bị anh cuốn hút. Tôi cảm thấy hứng thú với chuyện này, trên cả việc tìm kiếm những ký ức bị mất. Khi tôi ngồi ăn cùng, anh ấy gọi món và nghiêng người, mắt nhìn tôi.
Chúng tôi đã tìm thấy nhau trong hiện tại theo một cách hoàn toàn mới. Tôi sẽ chẳng cần phải lục tìm anh của ngày xưa nữa, tôi sẽ biến hiện tại này thành quá khứ hạnh phúc của ngày mai.
Mộc Miên