Để nuôi em, Tiến dậy từ sớm chở hàng ở chợ Đông Ba. Ảnh: Tuổi Trẻ |
Từ ngày mẹ mất, gánh nặng cơm áo học hành của sáu người em đè lên đôi vai Tiến. 24 tuổi, nhưng trông Dương Công Tiến già nhiều so với tuổi tác. Bảy anh em mồ côi, người anh phải gánh vác trọng trách, làm cha, làm mẹ, làm anh nuôi sáu đứa em.
Nhà anh em Tiến ở phường Phú Hậu, thành phố Huế. Căn nhà hai gác nhưng trống huơ trống hoác, chỉ có mỗi chiếc xe máy là công cụ kiếm tiền nuôi em của Tiến. Cha Tiến, ông Dương Trắc, năm 1999 trong một lần qua sông đã bị chìm đò và chết. Mẹ Tiến, bà Nguyễn Thị Nở, vốn đau yếu, lại thêm làm lụng quá sức đã ngã bệnh và đến năm 2005 bà cũng theo chồng, bỏ lại một đàn bảy đứa con, Tiến lớn nhất, lúc đó 22 tuổi.
Bà con anh em ai cũng nghèo, Tiến quyết định bỏ học để kiếm tiền nuôi em. Bà cô gắng đi vay 7 triệu đồng giúp Tiến mua một chiếc xe máy làm phương tiện kiếm sống, số nợ vay hằng tháng sẽ trả góp.
Sáng nào cũng vậy, một ngày mới của người anh trai cả bắt đầu từ 3h sáng, chạy ra chợ chở hàng lên chợ Đông Ba. Hửng sáng, ăn vội miếng gì đó rồi lên phố làm thợ hồ, "thợ đụng", ai kêu gì cũng làm. Nhưng khổ quá khiến cô em gái Dương Thị Ngọc Liên học hết lớp 9 cũng nghỉ, đi làm thợ may để phụ anh nuôi các em. Đứa em kế là Dương Nguyên cũng phụ anh, vừa học vừa đi bán bánh mì kiếm thêm tiền nuôi em.
Tiến tâm sự: "Nhiều hôm thấy em đói meo mà đau thắt lòng, chẳng dám mơ gì về tương lai, mong sao được khỏe mạnh mãi để nuôi em. Thấy trẻ hàng xóm có cái này cái khác, còn em mình cái áo mặc cũng chưa lành mà thắt cả ruột gan. Giờ mà mình mệnh hệ nào, các em chắc chết đói mất!".
Dù gánh nặng mọi bề nhưng Tiến vẫn cố gắng làm lụng kiếm tiền nuôi em ăn học, em trai thứ hai là Dương Nguyên vừa tranh thủ học nghề sửa chữa xe máy, vừa làm "thợ đụng" phụ thêm anh, em thứ 4 đang học lớp 12, còn lại ba em đứa lớp 7, đứa lớp 4, đứa út mới lên 4 tuổi.
(Theo Tuổi Trẻ)