Cái tuổi học trò luôn gợi cho ta chút gì để nhớ, để mà vấn vương, rồi lại hối tiếc và luôn chấm hết trong sự lưu luyến đến nghẹn lòng.
Buổi chiều buồn và tẻ nhạt ở kí túc xá càng làm cho cảm giác mọi thứ quanh tôi trống rỗng và đơn điệu đến nao lòng. Nhìn xa xa phía chân trời, màu vàng, xanh ẩn hiện, nhảy múa đong đưa. Cánh diều của tụi sinh viên như che đi một phần khoảng trời đó. Thật khó để có thể diễn tả cảm giác nao nao, bồi hồi, xao xuyến đang chất chứa trong lòng tôi bây giờ, nó khó tả quá!
Vòng bánh xe thời gian cứ quay đều. Quay và quay mãi. Chẳng dừng để ta nhớ lại mà cũng chờ để ta theo kịp nó. Cánh diều vẫn cứ bay, vẫn cứ chập chờn như chờ gió thổi là sẽ bay đi một cách chóng vánh và mất hút vào không gian. Nhìn theo cánh diều ấy, tôi bỗng giật mình.
Có cái gì mơ hồ, đan xen, giống nhau đến kỳ lạ giữa tuổi học trò và những cánh diều kia chăng?
Những cánh diều đầy màu sắc ấy cũng giống như những màu sắc kỷ niệm của một thời học trò hồn nhiên, vô tư, đầy mơ mộng và cũng lắm những ảo tưởng.
“ Rồi mày coi. Sau này tao lấy con tổng thống”.
Cái mặt con Hoa lúc ấy không bao giờ tôi quên được. Nó hếch cái mặt bành bành lấm tấm mụn của nó ra, dốc thẳng lên trời, cái mũi bị che lấp bởi cặp kính dày cỡ đít chai, cười để lộ hàm răng gãy mất 2 cái răng cửa, mà lúc gặm bắp nó phải cố lắm mới nhai cho hết trái bắp còn thủng lỗ chỗ do 2 cái răng đó gây ra.
Bình thường mới nhìn nó đã thấy mắc cười rồi. Bữa đó, nó khùng khùng lại nói câu đó bọn tôi còn cười ác hơn nữa. Giờ nó qua nước ngoài rồi, lâu lâu cũng gọi điện hỏi thăm, nhắc lại những chuyện lúc nhỏ, lúc đi ăn trộm, lúc trốn học, nói xấu tụi này nhớ đừng nói với ai nhen.
Hỏi nó lấy con tổng thống chưa? Nghe giọng nó cười giòn tan chứ không có ngượng nghịu, e thẹn như hồi đó, chắc là nó mới làm lại răng. Chỉ kịp nghe nó nói “tự nhiên hỏi làm tao quê mày”!
Chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác là mới đây thôi, tuổi học trò chỉ là mới đây thôi, như là cơn gió thoảng qua rồi vô tình gió quay ngược trở lại. Gió mang những tháng ngày kỷ niệm ấy đến cho ta. Cái gì mà gắn với kỷ niệm thì khó khi nào quên, càng sâu sắc, càng khó mà phai được.
Kỷ niệm luôn là cái cớ khi người ta muốn nhớ về một cái gì đó. Nó rõ nét và trung thực, nó mang bóng dáng của những thứ hoài cổ, nó chân thành và thấm đượm tình cảm, nó tràn trề nhựa sống mặc dù ta luôn cất giữ chúng trong lòng, ít khi nào trưng ra.
Nhắc tới kỷ niệm mà không nhắc tới tuổi học trò là một sự sai sót. Nhưng nhắc tới tuổi học trò mà không nhắc tới kỷ niệm là sự vô duyên. Bởi vì, đơn giản tuổi học trò là tuổi của kỷ niệm. Hầu như kỷ niệm tuổi học trò chứa đựng tất cả những cung bậc cảm xúc thăng hoa của con người. 12 năm học, khoảng thời gian không ngắn mà cũng không dài nhưng mà nó cũng đủ để nuôi những cảm xúc ấy lớn lên và dựng hình trong trái tim mỗi người.
Nhắc mới nhớ, cái tuổi dậy thì cũng nằm trong quãng thời gian là học trò các bạn nhỉ?
Ôi! Cái tuổi ấy sao mà dễ thương! Chưa hẳn là người lớn nhưng mà cũng không hẳn là trẻ con. Chính vì thế nên mới tạo ra sự ngồ ngộ, đáng yêu, e thẹn và ngượng ngùng. Không chỉ có bạn gái mới e thẹn đâu nha, mà còn có cả các bạn trai nữa chứ bộ. Tự nhiên được thay đổi diện mạo và cả giọng nói sao mà không khoái cho được chứ.
Tự nhiên con gái mặc áo dài thấy đẹp hẳn lên. Tự nhiên dịu dàng không có chồm chồm leo bàn cầm chổi đánh các bạn trai nữa sao tụi con trai không thích cho được?
Cái cảm xúc lúc ấy cũng khác dần, một chút chín chắn của người lớn, một chút giận dỗi trẻ con , một chút xúc cảm trong chính người bạn. Tất cả làm cho bạn thêm đặc biệt trong mặt người nào đó. Những rung động đầu đời, bối rối, hồi hộp, nhớ nhung, mong chờ. Những cảm xúc tinh khôi ấy có lẽ chỉ sống động và chân thực nhất trong không gian tươi mới và muôn màu của tuổi học trò.
Rồi cũng giống như những cánh diều kia, gió thổi mạnh, diều bay nhanh, lao vun vút vào khoảng không. Tuổi học trò cũng trôi qua nhanh như thế, vô định nhưng nó cũng là sự mặc định của thời gian.
Qua 12 năm ta lại giống như cánh diều kia, bay theo những ước mơ, hoài bão của riêng mình. Chao đảo, nghiêng ngã giữa dòng đời, diều buông mình theo những cơn gió lớn. Chỉ khi nào gió hết thổi, thì diều mới ngừng bay. Còn ta thì khác, ta vấp ngã nhưng ta lại đứng lên, ta nghiêng ngã nhưng ta biết lối đi cho riêng mình, ta không phụ thuộc vào gió như diều, mà ta kiên định, đứng vững trước muôn ngàn cơn gió lớn. Ta biết đi theo tiếng gọi của ước mơ, hoài bão mà ở tuổi học trò ta đã ao ước, hy vọng và tin rằng ta sẽ thành công như cánh diều no gió!
Chiều nay kí túc xá có nhiều cánh diều như thế lắm. Đủ màu và phất phới tung bay. Tuổi học trò ơi, hãy cứ như cánh diều kia nhé, cứ bay để biết đâu là bất tận, cứ bay để biết đâu là thế giới muôn chiều. Cứ bay để mang theo ước mơ và hoài bão, sự thành công và rạng rỡ mà ta chắc chắn có được. Chỉ có điều đừng vô tâm mà bay mãi mãi nhé! Đôi khi hãy dừng lại để tận hưởng những phút giây dịu ngọt và những dấu ấn cuộc đời.
Nguyễn Thị Thu Hằng
Cuộc thi ‘Viết cho tuổi học trò’ Cuộc thi nhằm giúp các bạn trẻ chia sẻ những câu chuyện về tuổi học trò, vui hoặc buồn, khiến bạn bật cười hay muốn khóc khi nghĩ đến. Nhưng đó là nơi cất giữ một phần con người bạn, là cuốn cẩm nang đúc kết những bài học sẽ theo suốt cả cuộc đời. Hãy chia sẻ với chúng tôi con người đó, câu chuyện đó của bạn hoặc những người xung quanh để những bài học của bạn sẽ trở thành của mọi người, để giúp cho ai đó còn đang chưa tìm được lối thoát sẽ nhận ra sự đồng cảm và niềm hy vọng vẫn tồn tại trong cuộc đời này và để tuổi học trò mãi mãi là những dấu ấn không quên trong mỗi chúng ta. Cuộc thi do FPT Polytechnic phối hợp với VnExpress và iOne.net tổ chức. Xem thông tin chi tiết về cuộc thi và gửi bài tham dự tại đây |