Bài viết chia sẻ của nữ doanh nhân trẻ Tuệ Nghi, TP HCM:
Cuộc sống luôn là một chuỗi những lựa chọn và lập nghiệp ở đâu cũng là một trong những mắc xích quan trọng trong chuỗi chọn lựa đó.
Ở Việt Nam, chúng ta có Hà Nội là trung tâm hành chính, Sài Gòn là trung tâm kinh tế và "thành phố đáng sống" Đà Nẵng với những ưu đãi của về thuế, môi trường sống mới.
Sinh viên sau khi ra trường, người trẻ muốn khởi nghiệp... đa số đều chọn những thành phố này để làm nơi thử sức, hoà nhập vào môi trường công nghiệp, năng động và nhiều thử thách.
Nhưng họ sẽ làm gì?
Trước tình trạng người người ùn ùn đổ về các thành phố lớn để tìm cho mình một cơ hội phát triển, từ đó sinh ra hiện tượng "đất chật người đông", miếng bánh cơ hội bị chia nhỏ thành từng mảnh, khiến sự cạnh tranh tăng cao. Thậm chí, nhiều người còn không biết mình đến thành phố lớn thế này để làm gì, họ lạc lõng trong chính sự lựa chọn của mình.
Họ chỉ biết là nhìn thấy nhiều người đổ về đây nên cũng buộc bản thân phải hoà theo đám đông đó, để tìm cảm giác an toàn, chọn những miền đất hứa theo xu hướng chung của xã hội... Thế nhưng, họ không biết rằng trong những đám đông như thế, có người thành công thì ắt phải có người thất bại.
Vậy lập nghiệp ở thành phố lớn có phải là sự lựa chọn tối ưu nhất?
Thật khó để trả lời đâu mới là giải pháp tối ưu, đâu mới là vị trí lý tưởng cho người trẻ "an cư, lạc nghiệp", bởi mỗi người sẽ có một hoài bão, ước mơ và dự định khác nhau.
Rất nhiều bạn trẻ mà tôi đã biết đã chọn cách về quê mở trang trại. Ở đô thị thì tấc đất tấc vàng, kiếm một mảnh đất để ở đã khó thì lấy đâu ra đất mà trồng trọt, phát triển mô hình VAC. Vậy là anh bạn ấy điềm nhiên với thú vui tao nhã, trở thành "đại gia nông dân" khi cung cấp thực phẩm sạch cho các siêu thị ở những thành phố đô thị loại một.
Cũng có bạn khác, quê hương bạn có sản phẩm chủ lực là ngành sản xuất nước mắm. Bạn trở về, công thức gia truyền đã có sẵn, chi phí nhà xưởng, nhân công ở quê cũng thấp hơn so với thành phố. Vận dụng những gì đã học được, bạn nghiễm nhiên làm ông chủ xưởng nước mắm có tiếng với doanh thu tính bằng 8 con số mỗi năm.
(Xem thêm: Nữ doanh nhân nghìn tỷ chia sẻ bí quyết sống sót ở Sài Gòn chỉ với 0,5 đôla )
Và nhiều người khác nữa cũng chọn cách trở về làm giàu trên quê hương, bỏ lại sau lưng sự hào nhoáng của thị thành hoa lệ, sự cười chê của bạn bè rằng học xong lại cắp gói về quê. Bởi vì chỉ họ mới hiểu rõ nhất, về quê họ có điều kiện thuận lợi để bắt tay vào khởi nghiệp, còn ở lại, hành trang của họ chỉ có mỗi tấm bằng và một ước mơ, quá ít ỏi để "chiến đấu" trong môi trường cạnh tranh khốc liệt này.
Tôi vẫn nhớ như in nụ cười hiền của anh "đại gia nông dân" khi nói với tôi rằng: "Em thấy về quê làm chăn nuôi mà hay đó chị, ăn đồ sạch mỗi ngày, hít khói bụi ít đi".
Thật ra, anh chàng nghĩ đơn giản thế thôi. Nếu ngày đó không quyết về quê làm chăn nuôi thì giờ này trước mặt tôi vẫn là một cậu sinh viên ra trường đôi năm, với mức lương vài triệu, chật vật xoay sở ở chốn Sài thành đắt đỏ, chứ không phải là một ông chủ như thế này.
Vậy đó, chăn nuôi, bán nước mắm không có nghĩa là an phận, không có hoài bão. Khởi nghiệp không có nghĩa là mặc áo vest, đi giày tây, ở đô thị lớn, ngồi văn phòng sang. Quan trọng nhất vẫn là chúng ta muốn làm gì và ở đâu thì đáp ứng được những điều chúng ta muốn?
Xem thêm: Tôi đã sống sót giữa Sài Gòn bằng nửa đôla như thế nào?
Nữ doanh nhân 9X đánh đổi để thành công |
Chia sẻ bài viết của bạn về lập nghiệp, khởi nghiệp tại đây.